Giết Người Trên Đầu [...] – Chương 4

18.

Video giám sát đã ghi lại rõ ràng tất cả những điều này.

vừa bất lực, sợ hãi trong nháy mắt đã hoàn toàn thay đổi.

Cô ngẩng đầu lên, thả lỏng tư thế rồi lại bình tĩnh ngồi xuống một lần nữa.

Ánh mắt, giọng thậm chí cả ngôn ngữ cơ thể cũng khác với ban nãy.

"Các có thể gọi tôi là Tiểu Đàm, bởi vì tôi là Đàm Mẫn Mẫn."

Tôi cảm thấy mệt mỏi như vừa tỉnh giấc.

"Cũng là Đàm Nhuế Nhuế."

19.

Đúng , tôi là em .

Đêm tuyết rơi hôm ấy, tôi xách bình giữ nhiệt mang sủi cảo cho dì.

Nhưng chị thương tôi như , sao nỡ để tôi đi một mình?

Chị ấy không yên tâm, vội vàng cúp máy với trai, chạy theo tôi ra ngoài.

"Đàm Nhuế Nhuế là người tốt bụng, có trách nhiệm như đấy."

Sau khi bị Phương Đại Chí x.âm h.ại, tôi nằm trên mặt đất, trước khi mất đi ý thức, tôi thấy chị xuất hiện.

Chị ấy lao đến giằng co với Phương Đại Chí, bệnh hen suyễn tái phát.

Chị kế thừa tài năng nấu nướng của mẹ thân thể cũng yếu ớt y như thế.

Phương Đại Chí bỏ chạy, lọ thuốc chữa hen suyễn của chị bị rơi sang một bên.

Chị tôi bất lực cuộn tròn lại thành quả bóng, những bông tuyết dày che kín cả hơi thở, lọ thuốc rơi cách chỗ tôi bảy tám mét, điều cuối cùng trước khi tôi hoàn toàn bất tỉnh là thấy chị đang cố duỗi tay với lấy thuốc.

Rất lâu sau, một người qua đường bắt gặp đã báo cảnh sát.

Người mà đội trưởng Đường cõng lên xe cấp cứu không phải là tôi.

Đó là chị đã ch.ết vì khó thở từ lâu rồi.

Đêm đó, tôi mất đi tất cả.

"Nhưng Phương Đại Chí chỉ bị kết án mười năm, tôi không hiểu, rõ ràng là hắn ta đã hủy hoại cả nhà tôi."

Người nhà không còn, tôi trở thành mồ côi.

Trong đau đớn tuyệt vọng, tôi chia thành hai nhân cách.

Mỗi khi phải đối mặt với đau khổ, chị sẽ là người thay tôi giải quyết, thay tôi trả lại sính lễ cưới hỏi, thay tôi chịu đựng những lời chế giễu, trào phúng của gia đình trai.

Chị tôi là người toàn năng, chiều chuộng, thương và không bao giờ phản bội tôi.

Cảnh sát lại thắc mắc:

"Với bộ dạng gầy gò yếu đuối như , sao ấy có thể đối phó với Phương Đại Chí, còn biến hắn thành lạp xưởng?"

"Lạp xưởng mà ấy tặng, còn rất nhiều người chưa ăn, tôi đã mang đi kiểm tra rồi, là thịt lợn nguyên chất."

"Vương Ái Liên cũng ăn, bà ta sợ tới mức đi rửa ruột."

"Cũng không tìm thấy vấn đề gì trên những người đã ăn nó. Tôi nghĩ ấy mắc chứng ảo tượng nặng, tất cả đều do bản thân tự tưởng tượng ra. Có lẽ nên đưa người đến bệnh viện tâm thần thay vì đồn cảnh sát."

Nhưng tin tức tiếp theo khiến sắc mặt mọi người thay đổi.

"Chiếc túi mà Đàm Mẫn Mẫn ném sau núi đã tìm thấy."

Mọi người nhau.

"Bên trong có vết m.áu và quần áo của Phương Đại Chí."

Đó đúng là chiếc áo xám màu lông chuột mà tôi thấy qua khe tủ.

20.

Biết tin này, tôi cũng sửng sốt.

Chẳng lẽ đêm đó thực sự có người trốn trong tủ, tôi cũng giằng co cùng hắn thật sao?

Tôi không thể phân biệt rõ giữa hiện thực và ảo giác, chị không ra, có nhiều việc tôi cũng không biết.

Cảnh sát Đường nắm bắt trọng tâm.

"Ký ức của hai người không cùng giao tiếp với nhau sao?"

"Ai sử dụng thân thể mới có ký ức trong thời gian đó, chúng tôi đều tin tưởng lẫn nhau, sẽ không giữ bất kỳ bí mật nào. Mỗi ngày những gì đều ghi vào nhật ký."

Tôi khó khăn nhớ lại từng chút một, cẩn thận giải thích.

"Chị đi vứt xư.ơng, chị ấy số xư.ơng dư lại chia sáu phần, ném ở sau núi, ở nhà máy đốt rác trên đường Ninh Đức, sông...."

Đội trưởng Đường đã dựa theo những địa chỉ trong sổ để tìm kiếm, không thấy gì.

"Chúng tôi đã kiểm tra mấy nơi đó rồi, căn bản không có mẩu xư.ơng nào cả."

"Hơn nữa, nơi cuối cùng phát hiện sóng điện thoại của Phương Đại Chí là ở trong hẻm, không phải nhà ."

Tôi ngơ ngác.

Chẳng lẽ những gì chị tôi viết trong nhật ký đều là giả?

Vậy tại sao chị ấy lại muốn gạt tôi? Phương Đại Chí đã đi đâu?

Nếu ngày nào còn chưa tìm Phương Đại Chí, tôi vẫn sẽ luôn là nghi phạm.

Rốt cuộc tôi có phải tội phạm gi.ết người hay không?

21.

Vụ án phức tạp khó hiểu này truyền thông báo chí đưa tin rộng rãi.

Mọi người gọi nó là "Vụ án lạp xưởng gi.ết người", bởi vì tin tức quá mức giật gân nên ngay lập tức thu hút sự ý của nhiều cư dân mạng, độ bàn luận phổ biến cũng rất cao.

"Từ giờ tôi không thể lạp xưởng một cách bình thường nữa."

"Tôi thấy người phụ nữ này đúng là ngốc, vì sao không chịu rời đi?"

"Buồn , tại sao không phải là hung thủ rời đi? Người bị sai cái gì mà phải rời bỏ quê hương nơi mình lớn lên chứ? Muốn chuyển nhà cũng không cần tiền chắc? Bạn cho người ta à?"

"Đến khi nào thì lệnh bảo hộ thân thể mới thi hành? Tổn thương tinh thần cũng là tổn thương. Căn bệnh tâm thần của ấy là do chịu kích thích u.y hiế.p, Phương Đại Chí tự tự chịu, không đáng cảm thông!"

Tôi trở thành đối tượng bị cảnh sát và bác sĩ theo dõi.

Camera ghi lại cuộc sống thường ngày của tôi, từng lời , từng cử chỉ, biểu cảm, bởi vì tôi có thân phận là bệnh nhân tâm thần phân liệt, nếu cảnh sát không tìm thấy bằng chứng nào thì tôi sẽ trắng án.

Bác sĩ tâm lý mời đến để quan sát tôi hàng ngày.

Cuối cùng, một khả năng lớn khác đưa ra.

"Trên người ấy, còn có nhiều hơn một nhân cách nữa."

22.

"Hành vi cử chỉ của ấy như là hai người."

"Chị , thích đọc sách, nấu ăn, kỹ năng xã giao rất tốt. Về cơ bản, khi ra ngoài sẽ là người chị."

"Em , không thích ra khỏi phòng, có sự cố chấp rất lớn với kỳ thi tuyển sinh đại học, mỗi ngày đều chăm chỉ bài tập."

"Nhưng ở trong nhà, chúng tôi phát hiện rất nhiều chai rượu mà ấy đã uống, còn có cả vỏ chai rỗng. Người chị bị hen suyễn, luôn ý giữ gìn sức khỏe, không uống rượu. Còn người em cũng không có thói quen này, những chai rượu kia là ai uống?"

Đội trưởng Đường sực nhớ ra gì đó.

"Vào ngày ấy tự thú, nồng độ cồn trong cơ thể cũng vượt quá giới hạn cho phép."

"Tôi không bao giờ uống rượu."

Tôi chế nhạo suy đoán của họ:

"Tôi chỉ cảm nhận chị mình thôi, chẳng lẽ chính tôi còn không hiểu bản thân hay sao?"

Bác sĩ nhẹ nhàng giải thích:

"Tính cách còn lại hơi trầm lặng, có lẽ chị cũng không phát hiện, người đó chỉ xuất hiện vào những thời điểm quan trọng để bảo vệ hai người thôi."

[.....]

"Nhân cách của có thể phân liệt thành chị , cũng có thể phân thêm thành người khác."

Bác sĩ đan chéo mười đầu ngón tay, nét mặt dịu dàng:

"Bố , ông ấy nghề gi.ết mổ."

Một đồ tể hung dữ, nghiện rượu và ít .

23.

Lời này khiến lông tơ toàn thân tôi dựng đứng.

"Điều này cũng giải thích lý do tại sao chỉ nhớ lúc lấy m.áu Phương Đại Chí, toàn bộ quá trình phanh thâ.y đều do nhân cách của bố , ông ấy là đồ tể có kinh nghiệm phong phú, đảm nhận việc chặt người và vứt x.ác. Chúng tôi cũng tìm thấy dấu chân của Phương Đại Chí trên bậu cửa sổ tầng hai. Đêm đó, hắn xác thực đã lẻn vào phòng muốn giở ý đồ xấu với . Lúc hai người giãy giụa giằng co thì nhân cách của bố xuất hiện, xử lý Phương Đại Chí. Địa chỉ trong nhật ký cũng không phải do chị , là bố viết để đánh lừa mọi người."

Tôi nhớ tới cảm giác buồn nôn kỳ lạ đó.

Cơ thể nặng trĩu, dạ dày nóng bừng, đây vốn chẳng phải tác dụng tâm lý gì.

Mà là do rượu.

Tay nghề của bố rất giỏi, dùng d.ao cắt thịt thuần thục điệu nghệ, khuyết điểm duy nhất của ông là nghiện rượu. Tôi từng nghĩ vô số lần, nếu bố vẫn còn ở bên, nhất định Phương Đại Chí sẽ không dám kiêu ngạo như .

Suy đoán này khiến giới truyền thông càng thêm phấn khích.

Người cha đã ch.ết đang báo thù cho con mình?!

"Tình phụ t.ử quả là vô giá, tôi cũng bị cảm rồi."

"Nếu xác định là do nhân cách của người cha , thì Đàm Mẫn Mẫn có giảm án không?"

"Th.i th.ể còn chưa tìm thấy, khó kết tội, giảm án cái gì?"

"Nhưng sao mọi người có thể xác định Đàm Mẫn Mẫn là đang sự thật?"

"Nếu ấy dối thì ngay từ đầu đã không thú nhận rồi."

Vì các phương tiện truyền thông liên tục đào sâu vào vụ án, cũng moi ra rất nhiều tin tức khác, làng Đàm Gia bị bỏ phải di dời, chủ thầu bất sản lưu manh quấy rầy mấy hộ không chịu rời đi, tất cả mọi chuyện đều bị khui ra hết.

Có lẽ do dư luận quá gay gắt.

Hôm nay, có một người bất ngờ đến bệnh viện tâm thần thăm tôi.

Bạn trai cũ, Hứa Trình Tường.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...