Hóa ra Mẫn Mẫn hận tôi.
Tối hôm đó, tôi mới là người định mang sủi cảo sang cho dì lại bận chuyện với trai nên em mới đi thay.
Dù ban đầu em ấy không muốn vẫn phải ra ngoài.
Tôi đã tưởng tượng vô số lần, nếu người đến là tôi, liệu mọi chuyện có khác không?
Có lẽ, mẹ tôi sẽ còn sống, Mẫn Mẫn cũng không như .
Đáng tiếc, trên đời này gì có nếu như, mấy năm này tôi tận tâm chăm sóc em , cũng từ bỏ luôn cả sự nghiệp, tôi đang học y khoa phẫu thuật, nếu muốn có tương lai rộng mở thì phải học tiếp lấy bằng thạc sĩ, tiến sĩ.
Nhưng vì Mẫn Mẫn, sau khi tốt nghiệp đại học, tôi lựa chọn vào trong một phòng khám tư nhân nhỏ để kiếm thêm chút thu nhập, thuận tiện chăm sóc em ở gần.
Tôi chợt nhớ tới một điều quan trọng.
Đêm đó khi ra tay.
Tuy là hai chị em cùng tay em ấy vẫn luôn đè lên mu bàn tay tôi.
Suốt từ đầu cho đến lúc kết thúc.
Trên con d.ao cũng chỉ có dấu vân tay của tôi!
13.
Cả người tôi như rơi vào hố băng.
Tôi đi xuống tầng hầm, mở hộp dụng cụ.
Đêm ấy, em xung phong dọn dẹp hiện trường, nếu con bé giấu con d.ao đó đi, thì tôi là kẻ s.át nhân duy nhất.
Bữa tối, hai chị em ngồi đối diện nhau ăn cơm.
Rất yên tĩnh, không ai gì.
Mãi đến khi bát cơm thấy đáy, em mới cất lời:
"Vương Ái Liên vẫn luôn tìm kiếm khắp nơi hỏi về video giám sát."
Tôi biết, người phụ nữ đó bướng bỉnh, đanh đá, nếu cứ tiếp tục như , sớm muộn gì cũng phát hiện ra vấn đề.
Mẫn Mẫn buông đũa, đôi mắt đen láy thẳng vào tôi:
"Chị à, em lại muốn ăn lạp xưởng rồi, mẻ mới!"
Cảm giác tê dại dồn lên tận trán.
Trong giây lát, tôi không rõ con bé đang ám chỉ đến loại thịt nào?
Cứ tiếp tục như cũng không phải là biện pháp.
Tôi lấy hết can đảm với em:
"Mẫn Mẫn, mang con d.ao đó đi báo án đi."
14.
Thực ra tôi đã chuẩn bị sẵn rồi.
Khi đưa ra quyết định đó cũng đã nghĩ đến tất cả hậu quả, trên đời này gì có tội ác nào không để lại dấu vết? Thịt thì dễ xử lý còn xư.ơng thì tính sao?
Hai chị em ngồi đối diện nhau thật lâu, giống như đã đạt thỏa thuận, tôi lấy ra một tấm thẻ ngân hàng.
"Mọi chuyện đều là lỗi của chị. Em cứ chuẩn bị ôn thi cho tốt, đừng quan tâm về vấn đề tiền bạc."
"Chị đã lo liệu sẵn rồi."
"Mật khẩu là sinh nhật của em."
Mẫn Mẫn há miệng thở dốc, ánh mắt tối sầm khó đoán, con bé nhanh chóng cúi đầu xuống.
Lúc này, tôi nhận cuộc gọi từ đội trưởng Đường.
Là lệnh triệu tập.
"Vương Ái Liên tìm một đoạn video giám sát, vào đêm Phương Đại Chí mất tích, đã đến sau núi vứt rác."
Dạ dày quặn thắt dữ dội.
Dị vật như muốn bụng mà ra.
"Nhà cách ngọn núi đó hai mươi phút lái xe, Tiểu Đàm, rốt cuộc tới đó gì?"
15.
Tôi run rẩy cất tiếng:
"Tôi biết Phương Đại Chí ở đâu."
Lúc đội trưởng Đường chạy tới cục cảnh sát, trên trán đã chảy đầy mồ hôi, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
Tôi chậm rãi ngẩng đầu:
"Phương Đại Chí ở trong người tôi."
16.
Tôi thú nhận mọi chuyện.
"Việc này không liên quan đến em tôi, hàng xóm đều biết con bé bị trầm cảm. Đặc biệt là từ khi đám cưới bị hủy, em ấy quanh năm đều không bước chân ra khỏi phòng."
Tôi những câu thoại trôi chảy không biết đã luyện tập bao nhiêu lần.
"Em ?"
Cảnh sát phụ trách ghi chép khẩu cung khó hiểu hỏi lại.
Tôi sợ họ phát hiện ra manh mối, trong lòng căng thẳng, nắm chặt hai tay vội gật đầu.
"Đúng , em tôi Đàm Mẫn Mẫn, con bé không biết gì cả. Sắp tới kỳ thi rồi, xin đừng phiền em ấy. Mẫn Mẫn thành tích rất tốt, chỉ vì xảy ra chuyện năm đó nên mới bỏ dở việc học. Bây giờ vất vả lắm mới vực dậy tinh thần, tốt nhất đừng để chuyện gì ảnh hưởng đến kỳ thi sắp tới của em tôi."
Bầu không khí trong phòng thẩm vấn như đông cứng lại.
Đặc biệt, nét mặt của đội trưởng Đường khiến tôi khó mà diễn tả nổi, cũng chưa gặp bao giờ.
Vừa kinh ngạc xen lẫn thương , đau lòng lại pha chút bất lực.
Anh ấy thẳng vào tôi, gian nan giải thích:
"Đàm Mẫn Mẫn, vốn không còn chị nào cả."
[.....]
"Người chị duy nhất của , Đàm Nhuế Nhuế, đã ch.ết trong vụ cư.ỡng hi.ếp mười năm trước rồi."
17.
Một cảm giác chóng mặt buồn nôn dữ dội ập đến.
Anh ấy đang vớ vẩn gì ?
Tôi mới là Đàm Nhuế Nhuế.
Tôi là chị cả, là chỗ dựa duy nhất của em .
Cô em đáng thương của tôi là nạn nhân của một vụ hi.ếp d.âm, mấy năm nay may mắn có tôi ở đây chăm sóc con bé, nó mới có thể yên tâm trốn trong phòng, nửa bước cũng không rời. Tôi không muốn con bé phải đau khổ thêm nữa, thay em chắn mưa chắn gió.
"Tôi là chị , Đàm Nhuế Nhuế." Tôi lớn tiếng phản bác.
Đội trưởng Đường mang đến một cái gương, bắt tôi thẳng.
Tôi choáng váng tại chỗ.
Cô trong gương có làn da vô cùng nhợt nhạt, mái tóc đen dài xõa ngang vai, hai bả vai đang run rẩy.
Tôi giật mình đứng phắt dậy hét chói tai, còn đập vỡ gương.
"Không, không phải em ấy, đây không phải tôi---"
Kính gương vỡ nát phản chiếu khuôn mặt kinh hãi của tôi.
"Đàm Mẫn Mẫn, có nhân cách phân liệt."
Đội trưởng Đường than thở:
"Lần trước đến thăm , lúc trở về nghe lại đoạn ghi âm mới phát hiện xưng hô của có chút kỳ quái." Anh ấy mở file ghi âm lên.
[ Vương Ái Liên dẫn người đến đạp linh đường, mắng tôi dụ dỗ chồng bà ta.]
Lúc này chỉ xưng là "tôi".
[ Thịt xông khói lần này chúng tôi rất ngon, đội trưởng Đường mang về một ít nhé.]
Chỗ này lại là "chúng tôi".
Vẻ mặt của đội trưởng Đường vừa thâm trầm lại bất lực.
"Tôi còn đang thắc mắc, "chúng tôi" là chỉ ai? Theo như tôi biết, là người duy nhất sống trong căn nhà đó thôi."
Tôi ngã quỳ trên mặt đất, đầu đau như búa bổ, lăn lộn gào thét như dã thú, má.u trong cơ thể như đông cứng lại, rồi từng mảnh từng mảnh bong ra như tuyết tan.
Ký ức thức tỉnh, m.áu chảy dồn dập.
Tôi nhớ lại mọi thứ.
Bạn thấy sao?