Gieo Gió Ắt Gặp [...] – Chương 9

Chương 9: Đem cả “đoàn đội” rời đi

 

Tống Sầm Cẩn đồng ý với tôi.

 

Liên lạc với luật sư cùng trợ lý, đưa đến cả túi tiền mặt.

 

Trong quá trình này, sắc mặt Cố Tư Tư hết xanh lại trắng, cho đến khi tôi sắp xếp người cho túi tiền cuối cùng vào cốp xe, ta cũng không quên nhạo báng tôi một câu.

 

"Em cứ tưởng rằng chị ở bên Tống nhiều năm như , chị đã phải toàn tâm toàn ý, kiên định với của mình mới phải chứ."

 

Một câu khiến sắc mặt Tống Sâm Cẩm vốn đang đứng trong màn đêm lại càng thêm tối sầm.

 

Từ việc tôi đòi giữ cổ phần cho đến việc trả tiền mặt ngày hôm nay, hắn ta đều có thể mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn.

 

Như thể tôi đang từng chút một vạch rõ ranh giới với hắn ta .

 

Nếu trước đó Cố Tư Tư vứt đồ của tôi ra sân, tôi sẽ tức giận chứng minh quyền sở hữu căn biệt thự.

 

Vậy thì bây giờ…

 

Hắn ta mua lại căn biệt thự bằng tiền mặt, đây thực sự là tiền trao cháo múc, chẳng còn dây dưa gì nữa…

 

"Niệm Niệm, chỉ cần em phối hợp diễn cùng thôi, em không tin sao?"

 

Hắn ta không nhịn , bước tới nắm lấy tay tôi, trầm giọng hỏi.

 

Trong lúc thốt ra những lời này, hắn ta vừa liếc Cố Tư Tư rồi lại quay sang tôi, mắt hắn ta lấp lánh chứa đựng sự dò hỏi sâu sắc.

 

Chỉ là dưới ánh trăng, vẻ mặt tôi u ám, hắn ta không mấy rõ.

 

"Tất cả chỉ là diễn kịch, có tin tôi không?"

 

Tôi hỏi ngược lại.

 

Quả nhiên, ma thuật đánh bại ma thuật.

 

Bị tôi hỏi ngược lại như Tống Sầm Cẩn im bặt.

 

Hắn ta buông tay tôi rồi khẽ mỉm.

 

"Niệm Niệm, nếu không tin em thì đã không cho em cổ phiếu hay tiền mặt, tất cả những điều này chỉ muốn để em cảm thấy an toàn."

 

Giọng điệu của hắn thật nhẹ nhàng.

 

"Chà, bây giờ tôi cảm thấy rất an toàn."

 

Tôi chắc nịch đáp lại, dùng tay vỗ nhẹ vào nóc xe, bắt gặp ánh mắt của Tống Sầm Cẩn, tôi nở nụ chân thành đầu tiên trong tối nay rồi lên tiếng: "Dù sao thì để biết một người đàn ông mình hay không thì không nên nghe những gì ta vào những gì ta ."

 

Tôi không cố ý hạ tông giọng.

 

, Cố Tư Tư hoàn toàn có thể nghe .

 

Tôi là cố ý.

 

Nhìn khuôn mặt đột nhiên trắng bệch của Cố Tư Tư, trong đầu tôi hiện lên một trò tinh quái, tôi cố ý đưa tay ra, vỗ nhẹ vào mặt Tống Sầm Cẩn rồi mỉm toe toét.

 

"Vậy nên, đừng lo lắng, tôi cũng biết mình phải gì."

 

Những gì tôi dường như khiến Tống Sầm Cẩn yên tâm hơn, thấy sự ngạc nhiên hiện lên trong mắt hắn, nụ của tôi càng tươi hơn.

 

Rút tay lại, tôi gọi to “má Tần”.

 

"Má Tần, nếu Cố đã không hài lòng với sự chăm sóc của dì thì dì hãy đi cùng tôi đi."

 

Má Tần: "Vâng chủ!"

 

Má Tần kìm nén cơn tức giận đã lâu, nghe tôi , dì lại càng không cần dọn hành lý mang theo, ba chân bốn cẳng bước nhanh vào xe, ngồi vững rồi còn cố ý kiêu ngạo ngẩng đầu Cố Tư Tư.

 

Cố Tư Tư: ......

 

Mà má Tần vừa trải nghiệm xong, đã có rất nhiều người trong, ngoài biệt thự đều nóng lòng muốn trải nghiệm.

 

Vệ sĩ: "Cô Cố còn định tuyển nhân sự không?"

 

Người giúp việc khác: "Cô Cố, khi tuyển người, tuyển người mới không bằng tuyển người quen... tôi thấy, tôi cũng việc."

 

Tài xế: "Cô Cố, tôi giúp người giúp đến trót? Chặng này tôi sẽ chở đi và không quay lại nữa, không lẽ ông Tống không nỡ một chiếc xe cà tàn này sao?”

 

Tống Sầm Cẩn: ......

 

…….

 

, lúc tôi rời khỏi biệt thự đã dẫn theo tài xế, người giúp việc, vệ sĩ và cả má Tần.

 

Mà Tống Sầm Cẩn không ngờ rằng khi tôi quyết định rời đi, tôi đã nhờ Quý Liên Thành mua một căn biệt thự gần đó.

 

Mà lúc dẫn đoàn đội tới nơi, thì đã thấy bóng dáng cao ráo phong độ của Quý Liên Thành đứng chờ.

 

Má Tần: "Cô Cố, rất có khẩu vị đó."

 

Tôi không biết nên hay khóc nữa đây.

 

Tôi xuống xe, dặn dò người giúp việc mang ít hành lý của mình vào rồi đi đến chỗ Quý Liên Thành.

 

"Mũi của Quý tiên sinh đây cũng thính nhỉ?"

 

Tôi trêu chọc.

 

Quý Liên Thành vẫn là dáng vẻ biếng nhác thường ngày, mỉm trận hình phía sau tôi, nhướng mày: "Đêm hôm nghe em sẽ chuyển đến đây ở, còn tưởng là cần tôi giúp đỡ, tới đây rồi thì... là tôi thiển cận rồi, Cố."

 

Nói xong, ấy giả vờ sầu não, day day mũi.

 

Tôi cảm thấy thú vị, lần nữa cảm ơn .

 

"Không có , đêm nay tôi đem theo cả đống người như cũng không chốn dung thân đâu.”

 

Những gì tôi đều là sự thật, tuy tôi đã định rời đi từ lâu chuyện tối nay quả thực chỉ là quyết định đột ngột nên cũng nhờ hành nhanh chóng của ấy.

 

Tôi đôi mày nghiêm nghị hòa khí của người đàn ông, ánh mắt trở nên dịu dàng hẳn, tôi chân thành cảm ơn.

 

"Quý Liên Thành, mặc dù chúng ta chỉ là hợp tác, trong thời gian này cũng phải cảm ơn đã giúp đỡ tôi."

 

Lời của tôi khiến người đàn ông có nụ ranh mãnh trước mặt trông mất tự nhiên đến lạ thường, cơ thể bất giác đứng thẳng lên, ánh trăng chiếu lên khuôn mặt ấy khiến ngũ quan càng trở nên sâu thẳm, tôi, đôi mắt chất chứa những cảm tôi không thấu.

 

"Nói cảm ơn với tôi gì chứ…”

 

Tôi nghe giọng cất lên, chất giọng khàn khàn lại khiến miệng tôi khô khốc.

 

Gò má cũng bỏng rát.

 

Trong vô thức, tôi né tránh ánh mắt của , mím môi : “Hôm nay cũng muộn quá rồi, đợi sự việc giải quyết xong, tôi lại mời tân gia sau”

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...