Chương 8: Dựa vào đâu mà lại nước tới?
Sự hợp tác của tôi khiến Cố Tư Tư nghĩ rằng tôi yếu đuối, mới trở về đã ở đó ra vẻ.
Trong bữa cơm tối, ta ôm bụng ngồi trên bàn ăn, gắp đồ ăn má Tần nấu.
"Má Tần, những thứ này có ăn không? Cơ thể của tôi bây giờ trong thời kỳ đặc biệt, nếu bà không rõ mình cần chăm sóc ai thì bà không cần đến nữa."
Cố Tư Tư kiêu ngạo liếc tôi, ánh mắt đầy kiêu ngạo.
Tôi ngồi ở đầu bên kia và sự kiêu căng của ta, mất cả hứng ăn.
Đáng tiếc một bàn ăn ngon của má Tần đã bị hỏng.
Tôi cúi đầu cho khuất tầm mắt, tự múc cho mình một ít canh.
Nhưng Cố Tư Tư vẫn như một con bọ chét, nhất quyết nhảy tới trước mặt tôi ra oai.
"Ngọt quá, bà không biết phụ nữ mang thai không ăn đồ ngọt sao? Nếu khiến tôi mắc bệnh tiểu đường thai kỳ, má Tần, là bà đang muốn con tôi hay là có người ở sau xúi giục bà con tôi! Bà đang ẩn giấu ý đồ gì đó!"
Cố Tư Tư mất bình tĩnh, bắt đầu ném đồ đạc.
Má Tần vốn đã phải chịu đựng sự bất công cả ngày rồi, khi nghe những lời Cố Tư Tư , dì không nhịn mà vặn lại:
"Cô Cố, chúng tôi đều nấu theo khẩu vị của trước đây, thời gian lâu như cũng không có vấn đề gì, tại sao mới đến đây thì đã cái này không , cái kia cũng không xong... Nếu không hài lòng, có thể một đầu bếp riêng, chuyên nấu cho ăn."
Những lời má Tần khiến Cố Tư Tư tái nhợt mặt tận mấy lần, cứng đờ tại chỗ, ánh mắt chuyển từ má Tần sang nơi tôi đang ngồi uống chén canh, ta ôm lấy bụng rồi kêu lên “ai da”, “ui da” vài tiếng.
Tay cầm muỗng của tôi mới chỉ dừng lại, chưa kịp mở miệng đã nghe thấy tiếng bước chân lộn xộn ở cửa, sau đó, Tống Sầm Cẩn như sứ giả bảo vệ lao đến bảo vệ Cố Tư Tư thật chặt.
Tình chàng ý thiếp, đẹp đôi.
Đột nhiên tôi cảm thấy canh trong chén nhạt toẹt đi hẳn.
Tôi đặt muỗng xuống và bọn họ.
Tuy tôi không gì sự xa lánh và lạnh lùng trong ánh mắt của tôi khiến Tống Sầm Cẩn đang định giảng đạo cũng không nên lời.
"Tống, không ấy em không sống ở đây nữa, đây đều là người của chị cả, biệt thự cũng là tên của chị, em chỉ như một vị khách thôi, chỗ nào cũng xa lạ..."
Cố Tư Tư ôm lấy cánh tay Tống Sầm Cẩn, trong mắt tràn đầy ấm ức.
Má Tần nghe , trong lòng cũng tấm tức, buột miệng : "Cô Cố, tuy là khách không ai trong chúng tôi phớt lờ cả..."
"Má Tần!"
Tống Sầm Cẩn hét lên gay gắt khiến má Tần ngơ ngác.
Sau đó, hắn ta lại quay sang tôi, ánh mắt có chút đấu tranh.
Tôi thấy mà buồn .
Tống Sầm Cẩn muốn gì đó hắn ta vẫn do dự và đấu tranh sao? Nói cách khác, trước khi điều gì đó, hắn ta nghĩ rằng việc thể hiện những cảm như sẽ khiến hắn trông… bớt cặn bã hơn à?
Tôi bình tĩnh hắn, hắn từ từ buông Cố Tư Tư ra như thể vừa trải qua sự đấu tranh gay gắt, hắn chậm rãi bước đến gần tôi, lấy ra một tập tài liệu từ trong túi và đặt nó trước mặt tôi.
Tôi thuận theo tư thế tay của hắn xấp tài liệu, lướt mắt qua đã đoán ý định của hắn.
"Niệm Niệm, sau khi suy nghĩ kỹ, cảm thấy em vẫn nên chuyển ra ngoài ở, biệt thự cũng sang tên lại, qua một khoảng thời gian chúng ta tính tiếp."
Hắn ta là đang thương lượng với tôi.
Nói là đang thương lượng, giấy tờ đã chuẩn bị đầy đủ cả rồi, chỉ chờ tôi ký và chuyển quyền sở hữu là xong.
Tôi cúi đầu dòng chữ đen trắng trước mặt, rồi lại ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt dịu dàng trìu mến trong mắt hắn.
Hắn ta còn chu đáo chuẩn bị cả bút cho tôi.
Khẽ gật đầu, tôi mỉm vẻ mặt nhẹ nhõm của hắn ta rồi đưa tay đẩy tập tài liệu ra, giọng lạnh lùng mà bình tĩnh: “Ừm, nếu đã muốn sang tên thì nên rõ ràng giá cả, tiền trao cháo múc."
Trong lúc nhất thời, tôi thấy vẻ mặt của Tống Sầm Cẩn đơ cứng, như thể hắn ta không ngờ rằng tôi sẽ đưa ra cầu thẳng thắn như .
Nhưng không để hắn kịp gì, tôi đã ngẩng đầu lên và bồi thêm một câu.
"Tôi muốn tiền mặt."
Sau đó, tôi cũng bắt gặp khuôn mặt cứng đờ của Cố Tư Tư.
Bạn thấy sao?