Chương 6: Liên quan đếch gì tôi?
Mớ hỗn loạn này đã truyền đến tai Tống Sầm Cẩn.
Khi hắn ta quay về biệt thự, Cố Tư Tư lại bắt đầu khóc lóc.
"Tống, chị lại muốn đuổi em đi."
Sắc mặt Tống Sầm Cẩn không tốt lắm, nhất là khi tôi, trong mắt hiện lên một tầng thất vọng.
Thậm chí, điều đầu tiên mà hắn ta với tôi là: "Niệm Niệm, cứ nghĩ em phải rất hiểu chuyện chứ."
Hiểu chuyện?
Tôi giật giật khóe môi, cảm tưởng như đây là chuyện hài hước nhất mà tôi từng nghe.
Cho đến bây giờ, hắn vẫn còn coi tôi như tài sản sở hữu của hắn, coi tôi là lẽ đương nhiên sao?
Nhún vai một cái rồi hất cằm về mớ hỗn độn còn vương vãi trong sân, đáp lời: "Anh thì hiểu chuyện rồi, đưa vợ của ra khỏi biệt thự của tôi."
Vẻ mặt của Tống Sầm Cẩn càng thêm ngờ nghệch.
Mặc dù người bỏ tiền ra là hắn tên tôi lại nằm chễm chệ trên đó.
Hắn ta bảo rằng, hắn ta muốn mang lại cho tôi cảm giác an toàn tuyệt đối để bù đắp những thiệt thòi mà lúc nhỏ tôi phải ăn nhờ ở đậu nhà người khác.
Quả thật, khi nhận giấy tờ nhà, tôi thực sự cảm .
Tôi không quan tâm biệt thự đắt tiền thế nào, tôi quan tâm đến Tống Sầm Cẩn, người luôn dành toàn bộ sự ý cho tôi.
Lúc đó, ánh mắt hắn ta trong sáng và chân thành biết bao, nắm chặt tay tôi và hứa với tôi.
Sẽ cho tôi tất cả những gì hắn có thể, để tôi không hối hận khi đồng hành cùng hắn trên hành trình này.
Tống Sầm Cẩn của tuổi 25 thực sự tôi và tôi cũng ấy.
Nhưng bây giờ, người đàn ông vẫn phong độ, thậm chí còn có khí chất trầm tĩnh hơn do thời gian rèn giũa, rõ ràng giữa chúng tôi sẽ không bao giờ có thể quay về như quá khứ đã từng nữa…
"Niệm Niệm, biết em đang tức giận vì Tư Tư đã thu dọn đồ đạc của em mà không báo trước, sẽ bù lại toàn bộ cho em, trong khoảng thời gian này, em hãy ở khách sạn đi..."
Tống Sầm Cẩn đống bừa bộn ngoài sân, thấy khuôn mặt lạnh lùng của tôi, hắn ta dường như cảm thấy mình sai rồi, tiến tới nắm tay tôi an ủi.
Tôi không cho hắn ta cơ hội, né ra và đi thẳng lên lầu.
Tôi lấy giấy tờ nhà từ két sắt trong phòng việc ra, đi đến chỗ Cố Tư Tư, mở ra và : "Nơi đây, là nhà của tôi, người cần rời đi, là ."
Cố Tư Tư cha và mẹ kế bảo vệ kỹ càng, trước đây ta chưa bao giờ tức giận như , thấy tôi tự tin đuổi ta đi với bằng chứng rõ ràng, mắt ta lập tức đỏ hoe.
Sau đó, ta ôm bụng và bắt đầu kêu lên oai oái.
"Cố Niệm Niệm! Tư Tư là em của con! Con cần phải quá chuyện lên như không?"
Cha tôi bắt đầu cảm thấy đau xót rồi.
"Niệm Niệm, Tư Tư đang mang thai, con hãy nể lúc con còn ở nhà, dì đối xử với con không tệ, con nhường em nó chút đi? Phụ nữ mang thai không thể chịu sự kích thích đâu..."
Mẹ kế bắt đầu bày ra bộ dạng yếu đuối.
"Niệm Niệm, em có thể đừng rắc rối nữa không!"
Tống Sầm Cẩn trở nên mất kiên nhẫn.
Nhưng tôi chỉ bình tĩnh cầm tờ giấy tờ nhà và chỉ vào Cố Tư Tư, "Cho nên, nếu không muốn bị đuổi ra ngoài thì hãy xin lỗi tôi."
Sắc mặt Cố Tư Tư càng tái nhợt hơn.
Cắn môi, ta tôi với ánh mắt đầy oán giận.
"Không sẵn lòng sao? Được thôi."
Tôi không quan tâm, mở miệng định gọi bảo vệ đuổi bọn họ đi.
Sau đó, tôi nghe thấy giọng của Cố Tư Tư vang lên.
"Xin lỗi, chưa, là tại tôi không biết thân biết phận..."
Lời xin lỗi của Cố Tư Tư mang theo sự ấm ức rất lớn.
Ngay cả cha tôi và Tống Sầm Cẩn cũng tôi với vẻ thất vọng.
Cha tôi thậm chí còn mắng tôi một câu ”Đồ máu lạnh".
Bất chấp chị em.
Tôi mỉm lạnh lùng đáp lại: "Nếu cha không chịu nổi việc con nhỏ của cha chịu ấm ức thì có thể đưa em về nhà mà sống."
Cha tôi im bặt.
Vài năm trước, cha tôi sản, biệt thự rộng 500 mét vuông của ông bị bán đấu giá. Giờ ông và mẹ kế chỉ có thể sống trong căn hộ một phòng ngủ ở ngoại ô thành phố, không còn chỗ cho Cố Tư Tư.
Lúc này đây, má Tần đã thu dọn đồ đạc và đang dặn dò mọi người dọn đồ của tôi vào lại nhà.
"Không cần nữa đâu."
Tôi ngăn dì lại: "Tôi không cần nữa, ta muốn đền mà."
Má Tần dừng bước, cúi đầu xuống xung quanh rồi với giọng thương tâm:
"Cô Cố, một vài thứ trong số này là bảo bối của , ngày thường chúng tôi dọn dẹp cũng không cho phép đụng kia mà..."
Tôi xua tay ngăn dì ấy tiếp tục: "Không sao đâu, cũ không đi thì mới sẽ không tới."
Thành thật mà thì vẻ mặt của Tống Sầm Cẩn trở nên tệ hơn.
Tôi biết hắn ta đã bị lời của tôi tổn thương.
Nhưng, thì đã sao?
Liên quan đếch gì tôi chứ?
Bạn thấy sao?