Chương 5: Cút ra ngoài hay đợi tôi báo cảnh sát, tự mà chọn lấy
"Quý thiếu gia đừng lo lắng, tôi sẽ không để ăn thua lỗ đâu."
Tôi giả vờ bình tĩnh đáp lại, vòng qua tay của ấy mà cầm lấy ly, nâng nó về phía , nhấp một ngụm cho bản thân, từ tốn nhắc nhở: "Bây giờ… chúng ta có thể thực hiện bước tiếp theo rồi..."
Tôi hất cằm về phía đối diện.
Nhưng Quý Liên Thành tựa hồ không hiểu ý của tôi, vẫn duy trì tư thế hiện tại, vượt quá khoảng cách an toàn, thậm chí còn cố ý cúi người xuống một chút.
Mặt tôi bất giác nóng bừng, bộ dáng giễu cợt của Quý Liên Thành, tôi có chút hẫng, thậm chí còn có chút bất lực…
Bộ dáng của Quý Liên Thành không tệ, khuôn mặt sáng bừng, qua đã biết chưa từng chịu khổ gì, mày kiếm mắt sáng, rất có khí phách, khác với dáng vẻ hướng nội của Tống Sầm Cẩn, vẻ đẹp của là sự sắc sảo và mạnh mẽ.
Vì càng khiến người khác khó mà cưỡng lại.
Tôi vô thức lùi lại và chằm chằm vào người đàn ông trước mặt, ngay lúc tôi sắp đi đến giới hạn chịu đựng thì đột nhiên, một cơn gió mát lạnh quét qua, bóng đen trước mặt tôi đột nhiên rời đi.
"Được rồi, mà ấy… tôi cũng hy vọng em có thể hứa với tôi một điều."
Trong khi , Quý Liên Thành đã đi về chỗ, ngồi xuống đối diện tôi, thậm chí đến cũng không thèm , ấy lấy bút ký vào văn bản rồi đẩy qua cho tôi, dùng hai ngón tay ấn giữ chúng, ánh mắt cháy bỏng, tôi chăm .
"Tôi hy vọng rằng khi mọi việc kết thúc, em có thể trở thành thư ký riêng của tôi."
Tôi ngơ ngác.
……
Tôi tự nhận mình không quá xuất sắc.
Huống hồ chi, còn sắp phải mang tiếng cõng rắn cắn gà nhà, chuẩn bị sẵn tinh thần tương lai bị phong sát…
Ấy mà Quý Liên Thành lại ngỏ lời bảo tôi thư ký cho ấy?
Tôi thật không hiểu nổi, trở về biệt thự với suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, vừa bước vào đã thấy đồ đạc của mình bị ném hết ra ngoài, vương vãi khắp sân.
Đồng tử của tôi co lại, tôi chết lặng ngay tại chỗ.
Lúc này, người giúp việc thấy tôi cũng gấp gáp chạy tới, vội vàng giải thích: "Cô Cố, ông Cố và bà Cố vừa vào nhà đã bảo bọn tôi dọn đồ của ra... chúng tôi cũng không thể ngăn lại ."
Người giúp việc trên mặt đầy lo lắng, thấy tôi không lên tiếng, dì ấy lại càng ngơ ngác hơn.
Tôi trầm tư những thứ trong sân nhà, thực ra khi rời khỏi nhà Cố, tôi hầu như không mang theo gì cả.
Sau đó, tôi với Tống Sầm Cẩn từ căn phòng vài mét vuông đến căn biệt thự rộng hơn trăm mét vuông hiện tại, dần dần theo thời gian, cuối cùng tôi cũng tích lũy chút tài sản riêng của mình…
Ví dụ như chiếc chuông gió bị vỡ thành nhiều mảnh trên mặt đất này là tiền lương từ công việc bán thời gian đầu tiên tôi mua cho mình.
Ví dụ như con gấu dâu bẩn thỉu trên mặt đất kia là thứ mà Tống Sầm Cẩn đã gắp trong buổi hẹn hò đầu tiên của chúng tôi.
Ví dụ như những chai, lọ vỡ tan trên mặt đất và lẫn lộn với nhau là những chiếc chai, lọ mà tôi và Tống Sầm Cẩn cùng nhau thu thập ở bất cứ nơi nào chúng tôi đi qua…
Đây là những ký ức của chính tôi sau khi rời khỏi nhà họ Cố.
Nhưng giờ đây, chúng đang nằm đây như đống rác rưởi.
Tôi nắm chặt tay, lồng ngực kịch liệt phập phồng, khung cảnh trước mắt dần dần đỏ như máu, màng nhĩ cũng ù ù cạc cạc, ngay cả giọng của người giúp việc cũng dần xa vắng…
Khi Cố Tư Tư ôm bụng đi ra, ta thấy tôi đang đứng trước đống đổ nát với vẻ mặt cau có, vẻ đắc ý chẳng thèm giấu đi hiện rõ trên gương mặt, ta giả vờ đi về phía tôi, giả vờ lo lắng và quan tâm tôi.
"Chị ơi, chị không sao chứ? Cha mẹ bây giờ chị sống ở nhà họ Cố không tiện, nên họ đã đặc biệt thu dọn đồ đạc của chị và sắp xếp cho chị một nơi ở khác..."
"Bốp…"
Tôi không cho Cố Tư Tư cơ hội để hết lời của ta, khoảnh khắc tôi tát vào mặt ta bằng trái tay, tôi cảm thấy như thể giải thoát khỏi sự ủ dột cùng chán nản trong mấy ngày qua.
Tuy nhiên, tôi cũng rất tốt bụng, khi tay kia tát ta, tôi cũng dùng tay còn lại giữ chặt cánh tay ta để ta không bị ngã xuống đất.
Mọi người đều ngơ ngác.
Bao gồm cả Cố Tư Tư.
Suy cho cùng, ngay từ lúc câu chuyện bắt đầu, tôi đã luôn trôi theo dòng chảy, ngay cả khi ta dọn vào nhà, tôi cũng không hề có hành vi phản kháng nào mà vẫn bình yên như vũng nước chết.
Nhưng bây giờ, vũng nước chết tôi đây đã ra hành náo loạn toàn bộ bề mặt nước.
"Má Tần, xin hãy dọn dẹp đồ đạc trên mặt đất."
Tôi phớt lờ ánh mắt không thể tin nổi của Cố Tư Tư và ra lệnh cho má Tần.
Khi tôi đang dặn dò má Tần, vợ chồng họ Cố ở trong nhà cuối cùng cũng nghe thấy tiếng và bước ra, bối rối tôi và Cố Tư Tư.
Sau đó, Cố Tư Tư khóc.
"Cha, mẹ, chị ta đánh con..."
Tôi không ngạc nhiên khi Cố Tư Tư mách lẻo, thấy cha ruột và mẹ kế của tôi chạy nhanh đến bên Cố Tư Tư với vẻ mặt hoảng sợ, bảo vệ ta trong vòng tay như một người bảo vệ và trừng mắt giận dữ với tôi, tôi cảm thấy đặc biệt bình tĩnh.
"Muốn tôi rời đi mà không thèm xem ai là người đứng tên ngôi nhà này sao? Ném đồ của chủ nhân mà không xin phép, Cố Tư Tư, bây giờ xin lỗi hay là tôi gọi cảnh sát, tự chọn đi."
Không đợi bọn họ mở lời, tôi đánh đòn phủ đầu trước.
Chỉ một câu, tiếng khóc của Cố Tư Tư đột nhiên dừng hẳn, sắc mặt đôi nam nữ phía sau trong nháy mắt tái nhợt đi.
Bạn thấy sao?