Gieo Gió Ắt Gặp [...] – Chương 2

Chương 2: Chứng sạch sẽ của em

 

Ngày Cố Tư Tư dọn đến biệt thự, bốn chiếc vali 32 inch đã đóng gói đầy ắp.

 

Không biết là cố ý hay gì đó, Cố Tư Tư không để người khác giúp đỡ, ta chỉ tôi một cách đáng thương:

 

"Chị ơi, chị biết đấy, em mắc chứng sạch sẽ, rất ghét người khác chạm vào đồ của mình."

 

Cố Tư Tư đang mang thai ba tháng, trông không thấy bụng mấy.

 

Nhưng khi , ta vô thức đặt tay đỡ lưng dưới, ngẩng đầu về phía tôi và mỉm trông rất vô :

 

"Những thứ trong này đều là Tống đặc biệt mua cho đứa bé, em đã bảo rằng không cần phải như , đứa bé mới ba tháng tuổi, không cần phải vội vàng thế đâu, là ấy không nghe lời em..."

 

"Tuy nhiên, cũng có thể hiểu , lần đầu tiên cha mẹ mà, ước mình có thể cho con cả thế giới."

 

"Ồ, em suýt quên mất… đến bây giờ chị vẫn chưa trải nghiệm qua..."

 

Cô ta tuy che miệng xin lỗi trong mắt lại ẩn chứa niềm tự hào không thể che giấu.

 

Tôi không gì.

 

Tất nhiên là tôi không thể cảm nhận nó.

 

Năm tôi chào đời là năm cha tôi thảm nhất.

 

Mẹ nghèo đến mức không có tiền đi bệnh viện, mẹ chỉ có thể trốn trong căn nhà tứ phía đều lọt gió, đun lấy nồi ấm nước, lấy chiếc kéo rồi nằm trên chiếc giường ván nát, đau đớn suốt cả đêm rồi sinh ra tôi.

 

Sau đó, vào ngày thứ ba sau khi tôi sinh ra, bà ấy đã bỏ trốn.

 

Một đứa con nít chưa uống ngụm sữa mẹ đã bị cha tôi đem về quê cho ông bà nuôi.

 

Sau này, cha tôi giàu lên rồi tái hôn mới có em .

 

Em tôi hưởng đãi ngộ cao nhất, từ lúc chuẩn bị chào đời đã chọn phòng dịch vụ đắt nhất ở bệnh viện tư nhân, lại mời thêm ba chuyên gia dinh dưỡng, thậm chí cả quần áo, tã quấn cũng là loại hàng hiệu cao cấp.

 

Về phần tôi, phải đến năm tôi mười tuổi, cha tôi mới đón tôi từ quê về nhà họ Cố, tôi mới biết rằng ngày nào cũng có thể tắm, giữa các kẽ móng tay cũng có thể không có đất cát, mỗi đêm khi ngủ cũng sẽ không có chuột bò ngang qua người…

 

Cha ta đến mức dù có sản ông vẫn phải gom tiền để cho ra nước ngoài.

 

Tống Sầm Cẩn ta, họ chia tay vì sợ trì hoãn những năm tháng tươi đẹp của .

 

Giờ đây…

 

Tôi định thần lại, vẫn hết mực thanh tú, xinh đẹp trước mặt, nhịn không mà mỉm :

 

"Không sao đâu, tôi cũng không muốn trải nghiệm."

 

Nụ của Cố Tư Tư đông cứng lại.

 

Đang lúc nhau không lời nào, phía sau vang lên tiếng bước chân, sau đó, ta lại thay cho mình một thần sắc khác, quay người lại Tống Sầm Cẩn vừa bước vào cửa:

 

"Tống, về rồi."

 

Nơi lông mày chợt dịu dàng hẳn, ta vừa bước tới vừa nhận lấy chiếc túi từ tay Tống Sầm Cẩn, giống như một người vợ đức hạnh chăm lo gia đình, một người đưa một người đón, vừa ăn ý vừa thân mật.

 

Thế này thì trông tôi lại càng dư thừa hơn.

 

"Hôm nay cực cho Niệm Niệm rồi."

 

Tống Sầm Cẩn về phía tôi, như thể nhận ra tôi đang hờ hững, lạnh lùng, giọng như có như không có chút nịnh nọt.

 

Tôi không trả lời, chỉ chiếc túi trên tay Cố Tư Tư, đó là món quà tôi tặng cho ta khi đàm phán thành công dự án đầu tiên.

 

Đột nhiên tôi cảm thấy dơ dễ sợ.

 

"Cô mắc chứng sạch sẽ, ta về rồi, vừa đúng lúc."

 

Tôi lại mở lời, Cố Tư Tư đang dựa vào cánh tay của Tống Sầm Cẩn, dùng cằm hất nhẹ về phía bốn nhân vật khổng lồ bên cạnh:

 

"Tống Sầm Cẩn không tính là người ngoài phải không?"

 

Tôi nhẹ nhàng nhếch môi.

 

Quả nhiên, Cố Tư Tư đảo mắt một cái đã ửng đỏ hốc mắt:

 

Lập tức, ta kéo tay áo Tống Sầm Cẩn, ậm à ậm ừ:

 

"Tống, có phải em đã thêm rắc rối cho và chị rồi không?"

 

"Tất nhiên là không."

 

Tống Sầm Cẩn phủ nhận rất nhanh và gần như vô thức liếc tôi một cái:

 

"Niệm Niệm, Tư Tư đang mang thai, tâm không ổn định, em bao dung một chút."

 

Bao dung? Không thể bao dung dù chỉ một chút.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...