Chương 15: Nếu tìm đến , tiếp nhận không?
Mới hôm nay, ấy đã mua lại toàn bộ cổ phần của công ty Tống Sầm Cẩn và thuận lợi tiếp quản công ty.
Điều buồn nhất là, mãi cho đến một giây cuối cùng trước khi bị đuổi ra khỏi hội đồng quản trị, Tống Sầm Cẩn vẫn tin rằng 15% cổ phần mà hắn ta đưa cho tôi là con át chủ bài của hắn ta…
"Thư ký Cố muốn bàn bạc như thế nào nhỉ?"
Quý Liên Thành hỏi lại tôi.
Không biết có phải là trùng hợp hay không, vị trí của chúng tôi vẫn giống như lần trước, khi tôi tìm đến ấy để bàn về chuyện hợp tác, ngay cả khuôn mặt biếng nhác của ấy cùng tính khí hẹp hòi vẫn y như trước…
Nốt âm cuối cùng của ấy lên giọng và kéo dài, những ngón tay mảnh khảnh trắng trẻo đang chơi với chiếc bật lửa màu bạc.
Cả người , rất lơ đễnh…
Tôi mím môi, dùng sức chống cự: "Điều đó còn tùy vào việc Quý sẵn lòng cho tôi offer như thế nào."
[Lách cách…]
Tôi thấy người đàn ông đối diện đóng bật lửa lại, ánh mắt dừng lại nơi tôi, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc, cơ thể từ từ ngồi thẳng lên.
"Nếu Cố sẵn lòng, thứ tôi muốn offer cho là vị trí của Quý phu nhân."
Tôi đơ người, các đầu ngón tay cũng tê cứng.
"Quý Liên Thành, hẳn là đã xem buổi họp báo rồi."
Một lúc lâu sau, tôi mới lên tiếng, giọng đầy mệt mỏi, khoanh tay, chống cằm, dừng lại một chút rồi tiếp: “Ngay lúc này đây, tôi không đủ dũng cảm để tiếp nhận một mới."
Tôi thẳng thừng đáp lời.
Nhưng sự từ chối của tôi không người đàn ông trước mặt tôi không vui, thay vào đó ấy gật đầu tán thành:
"Tôi hiểu mà, mặc dù rác đã xử lý cảm giác buồn nôn vẫn còn đó..."
Ẩn dụ này thật...
Tôi không biết nên khóc hay nữa.
"Nhưng Cố Niệm Niệm, nếu như em muốn , có thể ưu tiên cho trước, cho một cơ hội theo đuổi em không?"
Quý Liên Thành cực kỳ đáng thương mà giơ ngón trỏ lên, rồi lại tự sờ sờ mặt mình.
"Cứ coi như nể gương mặt đẹp trai này của đi."
Tôi im lặng khuôn mặt tuấn hơn cả chục mẫu nam này, tôi phải thừa nhận rằng tôi có chút rung .
…….
Phương pháp theo đuổi người khác của Quý Liên Thành rất đặc biệt.
"Sao hôm nay em lại mặc quần áo của hôm kia ? Nếu người ngoài không biết còn tưởng rằng tài chính công ty còn chẳng bằng trước kia, cho em nghỉ phép một ngày để đi mua sắm!"
Sau đó, chuyển cho tôi một khoản tiền bảy chữ số.
Tôi: ......
"Chuyến công tác đột xuất, đến Thổ Nhĩ Kỳ, máy bay tư nhân đã sắp xếp xong, chúng ta có thể chuyển tiếp chuyến đến Tokyo, Paris hoặc nơi nào đó nữa... Không sao, mọi thứ đều có thể mua mới ."
Tôi: ? ? ?
"Đừng lo lắng, cứ coi như em tham dự một bữa tối bàn công việc bình thường thôi, là dưới danh nghĩa đám cưới của chị họ , người bên cạnh nở nụ vô tri là cha , còn người bên cạnh điên cuồng vỗ đầu ông ấy là mẹ .”
"Cha mẹ đều biết em là thư ký của nên sẽ không thêm gì nhiều đâu, mặc dù họ cho rằng em có năng lực ưu tú đứng cạnh tôi thì như bãi phân bò với bông hoa nhài ..."
Tôi ngồi vào bàn, cố gắng giảm bớt sự hiện diện của mình.
Thực ra thích Quý Liên Thành cũng không phải chuyện khó.
Tình của rất thẳng thắn.
Không phải vì sự tự lập của tôi mà cho rằng tôi không cần chỗ dựa, cũng không phải vì sự trưởng thành của tôi mà nghĩ tôi không cần sự lãng mạn.
Anh ấy rất nghiêm túc, theo đuổi tôi như theo đuổi một thiếu nữ .
Ngay cả những cách thức theo đuổi đôi lúc còn hơi trẻ con và vụng về.
Nghe con thích kiểu tổng tài bá đạo chi nhiều tiền cho .
Cho rằng con sẽ thấy Tokyo, Paris và Thổ Nhĩ Kỳ rất lãng mạn, nên lấy việc công để chuyện tư.
Không biết ấy từ đâu biết chuyện sinh nhật lần thứ mười tám của tôi, vào ngày sinh nhật lần thứ ba mươi của tôi, ấy đã đích thân cho tôi một chiếc bánh kem và đãi cả công ty ăn bánh thọ sinh nhật*.
(*bánh bao hình quả đào xếp thành một cái bánh kem, tiệc thọ bên Trung hay có.)
"Bánh kem là dành cho riêng em, còn bánh thọ sinh nhật thì chia cho tất cả mọi người, bánh nào cũng có thể mua cho em , chúng ta không cần phải chia nhau cái bánh bao mốc đó."
Tôi: ......
Ngoài ra, mỗi buổi sáng, ở nơi việc của tôi đều có một bông hoa tulip tươi cắm trong bình.
"Quý Liên Thành, sao biết tôi thích hoa tulip?"
Tôi không khỏi tò mò hỏi .
Việc tôi thích hoa tulip, tôi chưa bao giờ với ai.
Ngay cả Tống Sầm Cẩn cũng không biết.
Tất nhiên, Tống Sầm Cẩn cũng chưa bao giờ tặng hoa cho tôi.
"Đoán thôi."
Quý Liên Thành trả lời một cách tự tin và kiêu ngạo:
"Anh thấy bìa nhật ký của em trong buổi họp báo là hoa tulip, nên nghĩ có thể em thích nó nên đã mua. Ngày đầu tiên em thấy những bông hoa trên bàn việc, em đã rất tươi."
Toàn bộ gương mặt đều bày vẻ “ rất thông minh nhé”.
Tim tôi như bị thắt lại.
Nhìn Quý Liên Thành đang mở to mắt, mím môi hỏi: "Anh xem buổi họp báo rồi, chắc nghe đoạn Cố Tư Tư đọc nhật ký của tôi..."
Mặc dù tôi không nghĩ nội dung đó là bẩn thỉu thật khó để có thể coi như không có chuyện gì, đặc biệt là nếu nó đã bị vạch ra trước mọi người tựa một trò .
Tôi chằm chằm vào Quý Liên Thành ngồi phía sau bàn, không muốn bỏ lỡ bất kỳ biểu cảm nhỏ nào trên khuôn mặt ấy.
Quý Liên Thành sắc mặt quả nhiên âm trầm: "Lúc nghe, trong lòng quả thật rất không vui…"
Lòng tôi cũng trùng xuống.
Những ngón tay cong lại, nắm chặt lấy nhau.
Ngay lúc tôi không muốn nghe tiếp, định quay người rời đi, thì thấy Quý Liên Thành nghiến răng nghiến lợi :
"Tại sao chuyện tốt như em thầm lại không xảy ra với ! Anh ghen tị đến mức suýt cắn nát cả nướu răng của mình..."
[Bộp…]
Tôi không nhịn dáng vẻ Quý Liên Thành vỗ ngực giậm chân.
Đột nhiên tôi nghiêng người về phía trước và áp sát người đàn ông trước mặt.
Ngay lúc đó, bằng mắt thường tôi thấy khuôn mặt của Quý Liên Thành nhanh chóng đỏ bừng.
Dáng vẻ đó có chút dễ thương.
Ánh trong mắt tôi càng đậm hơn, tôi chống lấy nửa người, áp sát vào phía sau tường, mỉm , bình thản mà cất lời.
"Chuyện tốt như thầm thì không trải nghiệm , chuyện tốt như đương, rơi vào người , có dám đón nhận không?"
Quý Liên Thành: ? ? !
Bạn thấy sao?