Gieo Gió Ắt Gặp [...] – Chương 14

Chương 14: Sự thật là gì?

 

Hội trường hoàn toàn im lặng.

 

Tống Sầm Cẩn như bị sét đánh ngang tai, đôi mắt mở to, đứng im bất , giống như một tác phẩm điêu khắc lạnh lẽo .

 

Trong đoạn ghi âm này, có thể nghe rõ giọng của Tống Sầm Cẩn, người còn lại là huynh đệ tốt của hắn ta.

 

Tôi có chút ngạc nhiên, hiệu quả của bản ghi âm này tốt hơn bất cứ thứ gì tôi ra.

 

Hoàn toàn khiến cho Tống Sầm Cẩn xịt keo cứng ngắc.

 

"Giả mạo! Đây đều bị giả cả! Chị! Chị tìm đoạn ghi âm này ở đâu rồi tổng hợp lại ! Chị mà lại đi Tống!"

 

Cố Tư Tư là người vượt qua hàng phòng ngự trước, lao về phía tôi như một kẻ điên.

 

Và ngay lúc ta lao tới, tôi nhanh chóng rút lui.

 

Ngay sau đó, màn hình lớn bất ngờ sáng choang lên.

 

Kết nối bluetooth và phát một đoạn video.

 

Trong phòng hội nghị của khách sạn năm sao để tổ chức họp báo, màn hình LCD chiếm trọn bức tường phía trước mặt, nội dung vừa trình chiếu thì kèm theo những thanh âm không mất lọt tai vang lên.

 

"Chồng ơi, lần này em trở về nước là muốn sinh cho một đứa con trai, không đối xử tệ với em đâu nha..."

 

Trên màn hình…

 

Cố Tư Tư đang mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa trắng và một người đàn ông trung niên mập mạp, đôi môi thanh tú của ta không chút do dự hôn lên khuôn mặt dầu mỡ của người đàn ông, một đường hôn thẳng xuống, chọc cho người đàn ông thở hổn hển.

 

"Tiểu tinh, em yên tâm, đợi chuyển hết tài sản của con hổ cái đó đi sẽ đón em về, tạm thời phải khiến em chịu thiệt rồi, con hổ cái đó rất thông minh..."

 

"Đừng lo lắng, đã tìm lốp dự phòng rồi, đợi đến lúc đó, sẽ tìm cách đi đăng ký kết hôn với em, con của chúng ta sẽ đường đường chính chính mà chào đời rồi..."

 

Cuộc trò chuyện tới đó thì bị gián đoạn…

 

Rất thú vị.

 

Còn cẩu huyết hơn mấy tiểu thuyết trên mạng nữa.

 

Ngay cả tôi cũng không khỏi ngơ ngác Cố Tư Tư, rõ ràng là ta đã cướp đi vị hôn phu của tôi, bây giờ biết sự thật, tôi lại vô cớ có chút đồng cảm với Tống Sầm Cẩn.

 

Nhìn hắn ta, sắc mặt trắng phếu như quỷ, ánh mắt từ màn hình chuyển sang Cố Tư Tư, một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất lại bị ép đến mức đỏ hoe cả mắt.

 

Lồng ngực hắn phập phồng, cuối cùng hắn ta cũng mở miệng không thể phát ra một âm thanh rõ ràng nào.

 

Vẻ mặt của cha tôi cũng rất khó coi, còn mẹ kế tôi thì lương tâm cắn rứt, đứng chắn trước màn hình lớn, không ngừng hét.

 

"Không , không chụp ảnh!"

 

Ngay sau đó, hiện trường trở nên hỗn loạn, hoàn toàn mất kiểm soát…

 

…….

 

Điều tôi ngạc nhiên là.

 

Với thân hình mỏng manh như , Cố Tư Tư lại không bị khiến cho sảy thai.

 

Tuy nhiên, buổi họp báo bất ngờ lọt vào danh sách hot search số một.

 

#Tống Sầm Cẩn từ bỏ vị hôn thê đương 8 năm, trở thành người đổ vỏ cho chuyện ngoại của ông chủ lớn, mất tiền bạc, mất danh tiếng, mất cả trí tuệ#

 

#Bạch nguyệt quang yếu đuối không biết tự lo cho bản thân của Tống Sầm Cẩn, Vương Bảo Xuyên cũng không giỏi “đào” bằng ta#

 

​#Kể một chuyện , Tống Sầm Cẩn#

 

Ba từ "Tống Sầm Cẩn" hot rồi.

 

Công ty của hắn thì sập rồi.

 

Điều thú vị là trong đợt dưa mạng này, tôi đã may mắn thoát thân.

 

Không có cuộc thảo luận nào liên quan đến tôi trên Internet cả.

 

Không có lời khen hay lời chỉ trích gì.

 

Cố Tư Tư trốn trong bệnh viện và không gặp ai, tuy nhiên, ta trốn giới truyền thông không trốn vợ của ông chủ Trần ở nước ngoài biết tin tức.

 

Một ngày nọ, ta và cái bụng của mình biến mất khỏi bệnh viện.

 

Cha tôi và mẹ kế tôi tìm người đến phát điên, cha tôi đã không còn là một người giàu có nữa, ông không có nguồn lực và mối quan hệ, cuối cùng ông không dám gọi cảnh sát, đành phải nhờ Tống Sầm Cẩn giúp đỡ.

 

Nhưng bây giờ Tống Sầm Cẩn hận Cố Tư Tư thấu xương, khoan là bây giờ hắn ta còn chẳng thể lo nổi thân mình, nếu hắn có biện pháp thì cũng không thể dễ dàng giúp đỡ.

 

Thế là kết quả là họ tìm đủ mọi cách để liên lạc với tôi.

 

Khoảnh khắc nhận cuộc gọi từ cha tôi, tâm trạng tôi rất vui, thậm chí còn đưa ra lời khuyên cho ông.

 

"Gọi cảnh sát đi."

 

Có sự im lặng từ đầu dây bên kia.

 

"Niệm Niệm, cha biết cha đã mắc nợ con ngần ấy năm nay, cứ xem như cha mặt dày luôn lần này, cha xin con nghĩ cách giúp tìm lại em con với."

 

Giọng của ông ta hèn nhát chưa từng thấy, thậm chí lời xin lỗi của ông ta khi lọt vào tai tôi cũng trở nên vô cùng chân thành.

 

"Khi tìm thấy em của con, cha sẽ ép quỳ xuống trước mặt con và quỳ lạy xin lỗi!"

 

Ông ta nhấn mạnh, lời chắc như đinh đóng cột.

 

Nhưng tôi vẫn bất . Tôi đã qua cái tuổi mà một lời xin lỗi có thể chữa lành nỗi đau, tôi nhắm mắt lại, vô tư vuốt ve hình vẽ trên chiếc đĩa sứ trước mặt rồi trả lời:

 

"Không cần đâu, tôi đã sớm không so đo nữa."

 

Đó không phải là sự tha thứ, cũng không phải là buông bỏ.

 

Mà là tôi thực sự không để tâm so đo nữa.

 

"Tuy nhiên, như một lời nhắc nhở về mặt đạo đức, không cần tôi ra thì hẳn mấy người cũng biết Cố Tư Tư đã đắc tội ai."

 

Nói xong, tôi cúp điện thoại không đợi đầu dây bên kia phản hồi, ngẩng đầu đón nhận ánh mắt trêu chọc của Quý Liên Thành ngồi đối diện, tiếp tục chủ đề dang dở.

 

"Anh Quý, chúng ta tiếp tục bàn về đãi ngộ của công ty mới đi."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...