Gieo Gió Ắt Gặp [...] – Chương 13

Chương 13: Bạch nguyệt quang yếu đuối không thể tự chăm sóc bản thân.

 

Ngay cả Tống Sầm Cẩn cũng tưởng rằng khoảng thời gian tôi cùng sát cánh với hắn mới nảy sinh cảm.

 

Tôi chưa bao giờ nhắc về bí mật đơn phương này, mọi cảm thiếu nữ của tôi đều bị chôn vùi theo cùng với sự biến mất của cuốn nhật ký.

 

Nhưng bây giờ, những nỗi niềm thích chân thành nhất của tôi đã bị công khai trước công chúng.

 

Dưới sự phản bội của Tống Sầm Cẩn, nó lại càng giống một trò hơn…

 

Tay tôi run rẩy dữ dội, không cách nào kiểm soát.

 

Mà chưa kịp hoàn hồn, nơi bả vai tôi đau nhức, toàn thân tôi bị đẩy ra xa.

 

"Niệm Niệm! Mày điên rồi! Em của mày con đang mang thai đó! Mày còn thẹn quá hóa giận mà đánh nó!"

 

Cha tôi giận dữ trừng mắt tôi, đau xót bảo vệ Cố Tư Tư và giơ tay toan dạy cho tôi một bài học.

 

"Là nó đã trộm nhật ký của tôi mà lúc đó mấy người đã gì chứ?"

 

Tôi lạnh mặt hỏi.

 

Trong phút chốc, tôi thấy vẻ không tự nhiên hiện trên mặt cha.

 

Thực ra.

 

Sự việc này là bước ngoặc để tôi rời khỏi nhà họ Cố.

 

Dù sống chung dưới một mái nhà phòng tôi quanh năm không khóa.

 

Theo cách mẹ kế tôi , phòng của tôi nếu mà khóa chốt thì người hầu không tiện vào trong dọn dẹp, dù cho cùng thời điểm đó, phòng của Cố Tư Tư đã trang bị ổ khóa vân tay tiên tiến nhất.

 

Tôi của thời thiếu nữ vẫn muốn đối xử công bằng.

 

Thế là tôi lấy hết can đảm, đi cầu cha cũng cài khóa cho phòng của tôi ông ta từ chối, còn : “Trong phòng con có thứ gì quý giá lắm sao, sao hay ra vẻ thế.”

 

Không lâu sau, cuốn nhật ký của tôi biến mất.

 

Tôi đã tìm khắp nhà không tìm thấy nên nghi ngờ có người đã lấy trộm.

 

Tôi hi vọng cha tôi sẽ coi lại camera giám sát.

 

Lần đầu tiên tôi đã khóc, dù cuốn nhật ký không phải là món đồ quý giá gì đối với họ trong đó chứa đựng tất cả tâm sự thời thiếu nữ của tôi.

 

Những bí mật không thể đếm xuể đó là kho báu vô giá đối với tôi.

 

Nhưng dù tôi có khóc lóc, van xin thế nào thì cha vẫn luôn là dáng vẻ thiếu kiên nhẫn đó.

 

Nhất là sau khi tôi bảo rằng cuốn nhật ký của mình bị lấy trộm, ông ta đã tát vào mặt tôi và mắng mỏ:

 

"Mày trong nhà này ai là trộm chứ, có mày giống trộm nhất thì có, vừa ăn cắp vừa làng!"

 

Cuối cùng, với khuôn mặt sưng tấy đỏ bừng, tôi cầm theo vài cuốn sách và một ít quần áo rồi rời khỏi nhà họ Cố mà không thèm ngoảnh lại.

 

, trên thực tế, ông ta vẫn luôn biết sự thật là như thế nào, ông vẫn nhất mực bảo vệ con nhỏ mà ông ta quan tâm.

 

Ngay cả bây giờ, điều này vẫn đang tiếp diễn.

 

"Ăn trộm cái gì chứ! Vì mày không cất cẩn thận nên Tư Tư mới nhặt ."

 

"Tao còn chưa mày đó, một đứa con không lo học hành đàng hoàng, suốt ngày chỉ nghĩ cách để dụ dỗ đàn ông! Thật vô liêm sỉ!"

 

Ông ta chỉ vào tôi và mắng.

 

Thậm chí mẹ kế của tôi cũng nhân cơ hội : “Niệm Niệm, Tư Tư biết con thích Tống Sầm Cẩn, cho nên mới ra nước ngoài nhiều năm như , thực ra nó là muốn tạo cơ hội cho con mà thôi.”

 

"Chuyện vốn đã không thể ép buộc , con đã ở bên Sầm Cẩn bao nhiêu năm nay, trái tim nó đã có chủ, con cũng đâu ..."

 

Mẹ kế vừa lời này, máy quay lập tức chuyển từ tôi và gia đình họ Cố sang Tống Sầm Cẩn.

 

Trước ống kính, vẻ mặt của hắn ta rất u ám và khó đoán.

 

Thậm chí còn có phóng viên không ngại tạo thêm chủ đề còn hỏi: "Ngài Tống, ra những năm qua thư ký Cố vẫn luôn đơn phương chủ với ngài phải không?"

 

Các phóng viên Tống Sầm Cẩn.

 

Tống Sầm Cẩn tôi.

 

Tôi thấy sự đấu tranh, sự chịu đựng và cảm giác tội lỗi cùng chột dạ thoáng qua trên khuôn mặt hắn ta.

 

Thật hiếm khi thấy cảm giác tội lỗi trên gương mặt hắn.

 

Là vì đã nghe những cảm chân thành trong nhật ký của tôi cho nên lúc này đây, hắn ta hối hận đã đẩy tôi ra trước mũi sào, khiến tôi trở thành bức màn che chuyện cho hắn và Cố Tư Tư sao?

 

Tôi nhéo khớp ngón tay của mình để kìm nén cảm đang dâng trào, ngay lúc tôi định không thương tiếc mà xé lớp màn che bẩn thỉu của họ ra thì đột nhiên, một âm thanh trò chuyện vang lên trong không gian họp báo.

 

"Sầm Cẩn, đang nghĩ gì ? Mắt thấy và Cố Niệm Niệm đã sắp kết hôn, quay người một cái lại đi đăng ký kết hôn với Cố Tư Tư, không thấy có lỗi với Niệm Niệm sao?"

 

"Anh không hiểu đâu, Tư Tư vì tôi mới bị nhục, thể chất ấy khá đặc biệt nên không thể thai, một thân một mình với đứa bé không rõ cha… sau này biết phải thế nào..."

 

"Nhưng mà Niệm Niệm thì phải sao đây? Cô ấy đã ở bên từ lúc bắt đầu đến bây giờ, việc hy sinh ấy để báo đáp lòng tốt thì có công bằng cho ấy không?"

 

"Chúng tôi đã ở bên nhau tám năm và ấy sẽ hiểu cho tôi thôi, cũng như ấy luôn ủng hộ bất kỳ quyết định nào của tôi..."

 

"Có thể..."

 

"Giữa tôi và ấy không cần phải đến tờ giấy đó, Tư Tư thì khác, Tư Tư yếu đuối, không thể tự chăm lo bản thân."

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...