Chương 11 Đại khái, cũng không thành vấn đề.
"Ngài Tống đây, còn là em rể của tôi."
Hướng gió không đúng nha.
Không ai ngờ tôi lại đột nhiên ra một câu như , họ sững sờ vài giây, sau đó mới có người lên tiếng.
"Đây không phải là điều vô nghĩa sao? Tổng giám đốc Tống kết hôn với Cố Tư Tư rồi mà."
Nghe thấy câu này, lời xì xầm càng nhiều.
"Bây giờ thì là chị vợ, trước đây thì sao?"
"Đã ở bên nhau nhiều năm như , không có quan hệ gì khác, tôi không tin."
"Nói không chừng Tổng giám đốc Tống đã tiếp quản hai chị em nhà họ Cố. Chẳng phải nhà họ Cố đã sản sao? Chị thì lo liệu công ty, em thì lo liệu trong nhà..."
Tống Sầm Cẩn càng nghe càng xấu hổ.
Nếu chẳng phải là nơi công cộng thế này thì Tống Sầm Cẩn sẽ lao tới trước mặt tôi, mắng tôi lãng phí thời gian ở đây, những lời vô dụng, bây giờ, hắn ta chỉ có thể kiên nhẫn, đè nén cơn giận mà giải thích:
"Những khổ cực vì công ty mà thư ký Cố phải chịu mấy năm nay, tôi đều ghi nhớ, bây giờ chúng tôi đã trở thành một gia đình, chúng tôi phải giúp đỡ lẫn nhau, về những lời bịa đặt vô căn cứ đó, tôi hy vọng các hóng chuyện một cách lý trí."
Hắn ta thật đường hoàng biết mấy.
Tôi nghe mà buồn nôn.
Nhưng vẫn phải mỉm .
Lúc này, cha tôi cũng đứng dậy, sau khi đơn giản khống chế hình, ông ta bình tĩnh cất giọng: “Tôi luôn tin tưởng vào nhân phẩm của đứa trẻ Tống Sầm Cẩn này, nên mới yên tâm đưa con lớn của mình đến bên cạnh nó để rèn giũa, còn về vấn đề cảm, tôi chỉ có thể rằng đứa trẻ nhà họ Tống này rất chuyên tâm, trước sau như một..."
"Nó và Tư Tư là thanh mai trúc mã, đã xa nhau vài năm mối quan hệ vẫn bền chặt."
Tôi siết chặt quần áo, nghe đống lời biện hộ này của cha tôi, tôi không biết nên khóc hay nên .
Hóa ra cha tôi cũng là một người cha đầy thương.
Chỉ là không phải cho tôi.
Sự bảo vệ của ông ta chỉ dành cho Cố Tư Tư.
Cổ họng tôi đắng nghét, im lặng nghe Tống Sầm Cẩn và cha tôi người xướng người hát, khiến tôi không lời nào…
Nhưng vào lúc này, trong đám người bên dưới sân khấu vang lên một tiếng nhạo.
"Trước sau như một sao? Nhưng thứ tôi có ở đây là những bức ảnh ngài Tống và thư ký Cố kề vai sát cánh, luôn xuất hiện cùng nhau, vả lại, theo lời của các giảng viên đại học và cùng lớp thì Cố Niệm Niệm là của ngài Tống đây!"
Tôi thấy phóng viên đó lấy ra một xấp ảnh và chuyền sang hai bên trái phải.
Ngay sau đó, sắc mặt của mọi người lại lần nữa thay đổi.
Họ Tống Sầm Cẩn như một kẻ cặn bã, thậm chí có một nữ phóng viên tức giận bước tới, ném bức ảnh lên bàn, vẻ mặt nghiêm nghị hỏi:
"Tổng giám đốc Tống, chỉ xét đến những bức ảnh thôi, chẳng lẽ và thư ký Cố chỉ là quan hệ bình thường thôi sao?"
Trong ảnh, là tôi đang đỡ lấy Tống Sầm Cẩn say rượu rời đi, tác rất thân mật, tay hắn ta đặt trên eo tôi một cách thân.
Dưới góc độ của ánh sáng, nó lại càng thêm mập mờ.
Sắc mặt của Tống Sầm Cẩn trông không mấy ổn.
"Hay là , ngài lấy cớ là quan hệ bình thường, lại dây dưa giữa chị em họ Cố, một chân giẫm hai thuyền!"
Nữ phóng viên hung hăng dồn ép.
Xung quanh tôi là một khoảng không im lặng.
Nước đã hất lên đầu của Tống Sầm Cẩn, sắc mặt mấy người nhà họ Cố cũng không tốt cho lắm, thậm chí có phóng viên còn hỏi tôi về chuyện đó.
"Cô Cố Niệm Niệm, chưa bao giờ rõ mối quan hệ giữa và ngài Tống, hai người có thực sự đã ở bên nhau không?"
Một chiêu trúng đích.
Tôi lặng lẽ ngồi tại chỗ, đối mặt với ánh mắt truy đuổi và thăm dò gắt gao của các phóng viên, tâm trạng vẫn bình tĩnh, mấp máy môi.
Sau đó, tôi phủ nhận rồi.
"Đại khái, chắc là không."
Cụm “đại khái, chắc là” này dùng rất tinh tế.
Biểu cảm của mọi người trở nên thâm trầm hơn.
Rất nhanh sau đó đã có người hỏi dồn.
"Không ở bên nhau tên của thư ký Cố lại đăng ký trong biệt thự của ngài Tống?"
Bạn thấy sao?