Gieo Gió Ắt Gặp [...] – Chương 1

Chương 1: Yêu nhau 8 năm, đi đăng ký kết hôn cùng người khác.

 

Yêu đương với Tống Sầm Cẩn đến năm thứ tám, hắn lại đi đăng ký kết hôn cùng em tôi.

 

"Niệm Niệm, là muốn cho đứa bé có hộ khẩu thôi, tạm thời bây giờ thiệt thòi cho em một chút rồi."

 

Thiệt thòi sao?

 

Tôi vào tài khoản ngân hàng, mức cố phiếu của công ty tăng đều hàng tháng thì thấy cũng không thiệt thòi lắm.

 

Một năm sau, hắn đến ngỏ lời tái hợp với tôi, tôi khoác tay ông xã bên cạnh mình, vuốt ve chiếc bụng nhô cao:

 

"Con tôi cũng đâu phải dạng con rơi con rớt gì, không cần tìm bừa một người cha rẻ rúng đâu."

 

Vào lúc đó, Tống Sầm Cẩn như phát điên rồi.

 

Tôi luôn nghĩ, Tống Sầm Cẩn và tôi là đến từ hai phía.

 

Chúng tôi đã nhau 8 năm, tôi đã đồng hành cùng ta từ lúc còn là con số không đến lúc hắn nổi tiếng với công chúng.

 

Vô số đêm khuya, tiếng hít thở của hắn ta đều đặn ở bên tai tôi, nắm chặt tay tôi và :

 

"Niệm Niệm, may mắn là có em."

 

Mọi người đều nghĩ chúng tôi sẽ kết hôn cho đến khi họ thấy tên dâu trên giấy đăng ký kết hôn mà hắn đăng trên WeChat Moments là Cố Tư Tư.

 

Cố Tư Tư, em cùng cha khác mẹ của tôi, cũng là mối đầu của hắn.

 

"Niệm Niệm, có con trước khi cưới sẽ ảnh hưởng lớn đến danh dự của một người con , Tư Tư là em của em, chẳng lẽ em sẽ thấy chết mà không cứu em ấy sao?"

 

Tống Sầm Cẩn tôi, bày ra bộ mặt như một lẽ đương nhiên .

 

Tôi không khỏi buồn khi vào người đàn ông đứng trước mặt, người đã thương và ở bên tôi suốt năm tháng thanh xuân.

 

Tất cả những gì ta nghĩ đến chỉ là danh tiếng của Cố Tư Tư.

 

Còn tôi thì sao?

 

Có bao giờ hắn nghĩ rằng nếu ta cưới người con khác thì tôi sẽ trở thành trò trong mắt mọi người không?

 

Anh ta biết chứ, tất nhiên là hắn biết sự thiệt thòi của tôi rồi.

 

Nhưng hắn đang cược, cược rằng tôi sẽ ngậm đắng nuốt cay mọi sự bất bình mà ủng hộ quyết định của hắn, giống như những lần trước .

 

"Niệm Niệm, chỉ một năm thôi."

 

Có lẽ thấy tôi im lặng, Tống Sầm Cẩn nhấc đôi bàn tay tôi lên rồi nắm lấy, cố gắng sưởi ấm đầu ngón tay lạnh băng của tôi rồi nhẹ nhàng tiếp lời.

 

"Không phải em sợ đau nhất sao? Sau khi Tư Tư sinh con xong, đứa bé sẽ để chúng ta nuôi dưỡng, từ đó trở đi, bốn người chúng ta sẽ sống những ngày tháng tốt đẹp, như tốt biết mấy…"

 

Cổ họng đau rát, tôi chằm chằm vào sự dịu dàng trong mắt người đàn ông, một lúc lâu sau, tôi hất nhẹ tay ra và đáp: "Tùy ."

 

Anh muốn sống với bao nhiêu người thì cứ sống với bấy nhiêu người đi.

 

…….

 

Năm tôi gặp Tống Sầm Cẩn, tôi mười tám tuổi, là hôm ở bữa tiệc sinh nhật của Cố Tư Tư.

 

Ngày hôm đó cũng là ngày sinh nhật của tôi.

 

Chỉ là mọi người tụ tập vây xung quanh Cố Tư Tư, cắt bánh và những lời chúc phúc trong đại sảnh sáng rực, trong khi tôi mặc chiếc váy công chúa bỏ đi của ta, cầm đĩa bánh bao hấp, ngồi xổm trên bệ đá trong sân và thắp nến.

 

Những ngọn nến là nhặt lại những cái không cần của Cố Tư Tư.

 

Nhưng tôi không quan tâm.

 

Ngay khi tôi thắp xong nến và chuẩn bị ước nguyện, tôi ngước lên thì thấy Tống Sầm Cẩn.

 

Anh ta không ở bên trong nhà hát chúc mừng sinh nhật với Cố Tư Tư mà chỉ thích thú bước đến gần tôi, tôi với vẻ trịch thượng và một cách kiêu ngạo:

 

"Khi ước nguyện, nếu không có người chứng kiến thì tinh linh sẽ biếng đấy."

 

Tôi không tôi nghĩ chắc lúc đó trông mình rất ngờ nghệch.

 

Đến nỗi Tống Sầm Cẩn rõ ràng là đứng cạnh tôi cũng không có phản ứng gì, cho đến khi ta cúi xuống, ghé vào tai tôi dùng giọng điệu trêu chọc mà chèn thêm một câu:

 

"Vậy thì, tôi sẽ chứng cho em, lát nữa em có định chia cho tôi một nửa chiếc bánh không?"

 

Sau này, tôi đã nghĩ đi nghĩ lại không biết bao nhiêu lần, tại sao một người luôn đề phòng người khác như tôi, lại Tống Sầm Cẩn một cách dễ dàng như ?

 

Có lẽ là do cảnh lần đầu chúng tôi gặp nhau.

 

Đêm đó, ta đứng dưới ánh trăng trắng sáng, trông rất lay lòng người.

 

Sau đó…

 

Tôi biết rằng đêm đó Tống Sầm Cẩn đang tìm kiếm nguồn đầu tư từ cha tôi, một sinh viên đại học khởi nghiệp, giai đoạn đầu sẽ luôn gặp khó khăn, đặc biệt là khi gặp một nhà đầu tư mới phất lên.

 

Tôi thầm lấy lòng , bắt đầu ngẫu nhiên chia sẻ kiến ​​thức chuyên môn của hắn với cha tôi trong bữa cơm tối, khi đối tượng cạnh tranh xuất hiện, cố ý chọc giận cha, khiến ông giận cá chém thớt.

 

Ngay từ đại học năm thứ hai, tôi đã nguyện thư ký cho Tống Sầm Cẩn, việc 24 giờ một ngày mà không cần trả lương.

 

Trong 8 năm qua, tôi đã đồng hành cùng ta từ tầng hầm rộng 5 mét vuông lên đến tầng cao nhất của căn hộ cao cấp, chứng kiến ta bước đi từ lúc chán nản đến lúc hắn giang rộng cánh bay.

 

Khoảng thời gian khó khăn nhất, chúng tôi mỗi ngày chỉ chia nhau một hộp mì ăn liền, thậm chí cả nước sôi cũng chủ căn tin cho không…

 

Lúc đó luôn thích nắm lấy tay tôi, đỏ hoe đôi mắt và với tôi:

 

"Niệm Niệm, tin đi, sau này sẽ không để em vì mà chịu thiệt thòi thêm nữa"

 

Một ngày nào đó.

 

Trong tám năm này, tôi luôn tin ngày đó sẽ đến, bây giờ tôi nhận ra rằng ngày đó giống như một chiếc bánh vẽ trên tường , tưởng chừng như có thật sẽ không bao giờ chạm tới

 

, miếng bánh đó bây giờ tôi không ăn nữa.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...