Giày Vò – Chương 7

Cảm giác đau đớn và khổ sở bất chợt đánh úp.

 

Hai tay Mộc Miên nắm chặt rồi lại mở ra, nàng muốn bám víu vào đâu đó, lại phát hiện bản thân chới với đến đáng thương.

 

"Tống Đình vẫn còn sống, Diệp Hầu để hắn đến Thương Châu, một quận vương nhàn tản. Hết thảy hắn đều giữ lời hứa với ta."

 

Mộc Miên tự hét lên với bản thân như .

 

Thế , nàng dù muốn hét khàn cả họng cũng không có bất cứ âm thanh nào phát ra.

Bởi nàng không thể chuyện, nên cơn đau cũng chỉ có thể diễn ra trong âm thầm.

 

Âm thầm cắn nuốt, âm thầm đào rỗng cả tâm can.

 

Hận thù giữa nàng và hắn  nàng trôn sâu trong lòng suốt bao năm dưới vỏ bọc để bảo vệ người em trai duy nhất.

 

Nàng bình yên ở cạnh kẻ thù của cả gia tộc, sống nhàn nhã hưởng thụ tất cả mà đáng ra nàng phải cảm thấy nhục nhã.

 

Thế , tất cả nàng lấp liếm bằng lý do thật cao cả, để bảo vệ huyết mạnh còn lại của họ Tống.

 

Lúc này, Tống Đình cũng đã chết. Nàng không hề nghi ngờ Thúy Châu, bởi cảm chủ tớ suốt bao năm, bởi Thúy Châu đã liều c.h.ế.t để nàng sống, bởi vì nàng ta hoàn toàn trung thành nên chỉ khi đã mất hết hi vọng mới có thể khiến nàng ta tìm mọi cách để truyền tin cho nàng.

 

Mộc Miên đau đớn ôm.ngực sụp xuống,nàng đã không còn lý do gì để bám víu, để bao che cho bản thân nữa, nàng chính là một tội đồ.

Ngày ấy, Diệp Hầu từng muốn nàng sinh cho hắn một đứa con, nàng đã từng rất mong đợi,  qua bao năm bụng nàng lại chẳng có chút tin tức.

 

Phải chăng, bởi nàng quá ngây thơ, hay đó chính là quả báo của nàng. 

 

Nỗi dằn vặt và tội lỗi giống như từng đợt sóng trào, dần dần nhấn nàng xuống, chìm nghỉm.

 

Đêm nay, Diệp Hầu không trở về.

 

Mộc Miên về phía ngọn nến trong tẩm cung, nước mắt từng giọt từng giọt như châu lăn xuống.

 

Thúy Châu ý thức nàng muốn gì. Thế , nàng ta rũ đôi mắt vô hồn, hoàn toàn không có ý định ngăn cản.

 

Nàng ta trơ mắt Mộc Miên tự đưa mình đến cái chết.

***

Đêm đã khuya.

 

Bên trong Ngự thư phòng, Diệp Hầu đang ngồi đối diện cùng một đám thần tử.

 

Từ chiều, hắn đã cùng bọn họ ở đây thảo luận về chuyến chinh Man Di. Hai phe văn võ đang bàn luận đến nảy lửa, quên cả thời gian.

 

Mỗi người một ý, Diệp Hầu đã mất hết kiên nhẫn. Hôm nay hắn luôn có cảm giác nôn nóng và bất an, lại bị kéo chân ở lại Ngự thư phòng.

 

Đang khi hắn định cho giải tán đám quần thần, thì đột nhiên có tiếng ai đó hết lớn.

 

"Cháy rồi, có cháy, nhanh đi dập lửa."

 

Tim Diệp Hầu bỗng như bị ai đó bóp chặt. Hắn chợt nhớ về người đã hẹn hắn hôm nay ăn cá nướng mà liên tục lắc đầu, hai chân đã vội vã chạy ra bên ngoài.

 

Khi thấy ngọn lửa phát ra là từ phía Thừa Càn điện, trái tim hắn giống như bị người cầm d.a.o hung hăng đ.â.m vào, rồi khoét một miếng thật sâu, tay hắn đột nhiên buông thõng, hơi thở nặng nề, hắn c.h.ế.t lặng trong giây lát.

 

Trời bỗng đổ mưa, thế cơn mưa bất chợt chẳng đủ để dập tắt ngọn lửa đang hừng hực kia.

 

Diệp Hầu không lạnh mà run, hắn không quan tâm trời mưa lớn bên ngoài, qua một thoáng choáng váng mới lấy lại tinh thần, liền cứ thế lao ra ngoài chạy về phía Thừa Càn điện.

 

Một đám đại thần hốt hoảng nhau rồi nhanh chóng chạy theo.

 

Từng cung nhân lao ra khỏi đám lửa lớn, tuy bị bỏng  không bị ảnh hưởng nhiều.

 

Thế , người bên trong đó, kết cục đã định.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...