22.
Tối hôm đó, Triệu Oánh trải qua một cuộc bạo lực mạng chưa từng có.
Những người đứng sau lưng ủng hộ ta trước đó cảm thấy bản thân bị phản bội, ào ào xông lên đánh đập ta.
Cảnh tượng hệt như một vòng xoáy, đám đông không ngừng lún sâu vào, những lời chửi bới không ngừng vang lên.
Về số phận cuối cùng của Triệu Oánh, Hắc Vô Thường đã kể lại cho tôi.
Hắn đêm đó Triệu Oánh bị đánh đến rách quần áo, hai người cùng phòng không hiểu sao như bị ma ám, cố chấp bảo vệ ta, cuối cùng bị đánh đến tàn phế, còn Triệu Oánh thì lại chẳng thấy đâu.
Hắn bảo, ta không phải cứu, mà bị mấy tên vô gia cư trà trộn vào đám đông lôi đi.
Chúng nhốt ta trong một cái lồng chó, giam cầm một tháng, chơi với đủ kiểu.
Trên người ta không còn chỗ nào lành lặn, da lẫn thịt đều lòi ra ngoài.
Vết thương vì lâu ngày không chữa trị mà thối rữa, bốc mùi, thu hút nhiều ruồi nhặng, chúng đẻ trứng và tạo ổ tại đấy, biến Triệu Oánh thành phân bón của chúng.
Sau khi mấy kẻ vô gia cư chơi chán, chúng bán ta với cái bụng đang mang thai to tướng cho bọn buôn người.
Bọn buôn người biến ta thành nhân trư, bỏ mặc ngoài đường, suốt nửa tháng trời.
Phía Bắc vừa mới vào đông.
Cô ta mặc áo cộc tay nằm đó một ngày trời.
Không biết có phải do ta đã nhiều việc xấu, trên con đường tuyết phủ, người qua đường dù thấy ta cũng không dừng mắt lại.
Có đứa trẻ không kìm hỏi mẹ: "Sao ấy lại nằm đây trong cái lạnh thế này…?"
Bà cụ bên cạnh chen vào: "Tối sẽ có người đón ta đấy, lái xe sang đeo đồng hồ xịn, dùng toàn tiền mồ hôi nước mắt của chúng ta."
Đứa trẻ mơ hồ, cũng hiểu đó là người xấu.
Từ đó không một ai quan tâm nữa.
Hắc Vô Thường thở dài.
Thực ra bà cụ về kẻ giả tàn tật trước đó.
Sau hưởng lợi rồi tìm người lang thang nhân trư bỏ ngoài đường xin ăn.
Mà Triệu Oánh là người đầu tiên bị họ thành nhân trư.
23.
Ngày Thẩm Hoài Xuyên hoàn toàn thanh tẩy khí uế, là lúc tên của Triệu Oánh xuất hiện trong sổ sinh tử.
Nguyên nhân tử vong: Không rõ.
Khi Triệu Oánh thấy tôi đi về phía ta với đôi giày dẫn hồn và chiếc chuông câu hồn, ta có chút ngạc nhiên, nhanh chóng giấu đi.
Đến khi thấy Thẩm Hoài Xuyên sau lưng tôi, ta không chịu nổi nữa.
Cô ta quỳ xuống đất, dập đầu liên tục, giọng đứt quãng
"Xin lỗi, xin lỗi, tôi không dám nữa, xin tha cho tôi, tôi sẽ đi thật xa, xin hãy cứu tôi, tôi thực sự không muốn như thế này nữa."
Cô ta không biết đã khóc bao nhiêu rồi, bây giờ một khi kích , trong hốc mắt chỉ tràn ra máu.
"Giữ lại ký ức của ta, cho ta đi đầu thai ở Myanmar."
Đó là câu thứ hai Thẩm Hoài Xuyên với tôi từ đầu đến cuối.
Thấy tôi sững sờ nghi hoặc, ta thêm: "Khoảng thời gian này tôi đã thấy cách đối phó với ta, tôi cũng đã suy nghĩ lại, nếu tôi không mù quáng chiều theo ta mà sớm đứng ra, có lẽ tôi đã không chết."
Anh ta tươi: "Cô đúng, người tốt có phúc báo, kẻ xấu phải chịu ác báo, cho ta bài học, sau này không dám việc xấu nữa."
Tôi không nhịn : "Lời thật thâm sâu."
Bạn thấy sao?