Giấy Nợ Và Tình [...] – Chương 5

cầm điện thoại thản nhiên :

“Chị dâu, em là hacker xịn đấy.

Em tìm ảnh bọn họ trên mạng, dùng công cụ tra cứu, thông tin liền hiện ra.

Mà cũng chẳng cần em ra tay, giờ ai cũng đang bàn tán chuyện này, chỉ cần hỏi thăm một chút là biết sạch cả.”

Sắc mặt Tô Tiểu Linh và Trương Thiến tái xanh rồi lại đỏ bừng.

Tôi buồn bã :

“Thì ra các cậu nghĩ về tôi như . Nếu đã thế, từ giờ chúng ta không còn là bè nữa.”

Hai người họ đã xé toạc lớp mặt nạ, để lộ bộ mặt xấu xa của mình, tôi cũng thuận thế mà cho ra lẽ.

Tần Nhã vỗ tay, cầm tờ giấy nợ đi đến trước mặt họ:

“Nào nào, viết lại giấy nợ đi, phải rõ ràng, đúng chuẩn, không lập lờ!”

Tô Tiểu Linh tức giận hét lên:

“Tôi trả tiền là chứ gì! Sau này cắt đứt quan hệ!”

Trương Thiến cũng gằn giọng:

“Đúng! Không phải chỉ có mười mấy ngàn tệ thôi sao? Ai mà trả không nổi!”

Tôi mỉm nhẹ nhàng, giọng điệu mềm mại:

“Các cậu là thân của tôi mà. Ngày trước, các cậu hứa sẽ tặng tôi gấp đôi vòng vàng, chẳng lẽ lại thất hứa sao?”

Muốn trả tôi đúng giá gốc để qua chuyện?

Không có cửa đâu!

Các người đã dám đâm tôi một nhát, không trả giá sao ?

Dù sao cũng đã xé rách quan hệ, thì tôi phải cắn mạnh một miếng, không thì sau này chẳng còn cơ hội nữa.

Hai người sững sờ tôi, hoàn toàn không ngờ tôi sẽ đến mức này.

7

Tôi bình thản , nhẹ giọng :

“Người không giữ chữ tín, gia phong chắc chắn có vấn đề. Chẳng hay vị trí của các cậu có vững không?”

Lời này chính là lời cảnh cáo.

Nếu họ không trả đủ, thì một lá đơn tố cáo sẽ gửi đi ngay lập tức.

Cả hai lập tức hiểu ý, sắc mặt trắng bệch.

Tôi vẫn lịch sự mỉm :

“Mọi người vẫn nghĩ tôi là một con ngốc, xin lỗi nhé, tôi không phải.

Ai đối tốt với tôi, tôi sẽ trả lại gấp mười lần.

Nhưng nếu có người lợi dụng tôi, thì tôi cũng sẽ dạy họ một bài học, để tránh những kẻ khác nghĩ rằng tôi dễ bắt nạt.”

Cả phòng sững sờ.

Không ai ngờ rằng tôi lại có thể mạnh mẽ như .

Tôi vẫn thản nhiên, không có chút bận tâm đến đám người này.

Dù sao tôi cũng không định qua lại với họ nữa, đắc tội thì đắc tội thôi.

Nếu không, tôi việc gì phải gọi riêng họ ra phòng bên?

Tô Tiểu Linh bắt đầu xuống nước, giọng hạ thấp:

“San San, chúng ta là bè, không cần đến mức này đâu.”

Tôi rút điện thoại, bật loa ngoài.

Bên trong vang lên đoạn ghi âm quen thuộc:

“… Haha, mấy người thấy bộ dạng buồn của Lâm San San chưa?”

“Chúng ta cố ý khó ta, ai bảo ta lúc nào cũng thích khoe khoang trước mặt chúng ta?”

“Xì, ai mà không có tiền, cần gì ta phải ra vẻ ban ơn?”

“Đúng thế, lúc nào cũng tranh trả tiền khi đi ăn, không phải là cố ý khoe khoang thì là gì?”

“Ha ha, mấy người đừng giả vờ ngây thơ nữa!

Lâm San San mỗi lần đi đám cưới mừng ít nhất 1.000 tệ, còn mọi người chỉ mừng vài trăm.

Ai cũng giả vờ quên ta từng mừng bao nhiêu, để có lý do chỉ trả lại ít hơn.

Dựa vào cái sĩ diện của ta, chắc chắn sẽ không dám đòi.

Chúng ta đều là cáo già, giả vờ gì chứ?”

Không khí trong phòng đông cứng.

Những người ban nãy còn xem tôi như trò , lúc này sắc mặt thay đổi liên tục.

Họ đã hiểu ra lý do tôi gọi họ đến đây.

Đoạn ghi âm này không phải tôi ghi lại.

Hôm đó, khi tôi nghe họ xấu mình trong hành lang, tôi chỉ choáng váng, đau lòng, đâu có tâm trạng mà ghi âm?

Là Tần Vũ ghi lại.

Sau đó, đưa tôi bằng chứng để lật bài ngửa.

Để sau này không ai có thể rằng tôi vô cớ tuyệt .

Quả nhiên, khi nghe xong đoạn ghi âm, Tô Tiểu Linh và Trương Thiến kinh hoàng, lặng người nhau.

Tôi nhận lấy giấy nợ từ tay Tần Nhã, đặt trước mặt họ:

“Gấp đôi, một gram cũng không thiếu.

Hai lựa chọn:

Viết lại giấy nợ ngay bây giờ, cho đúng quy chuẩn. Nếu không, tôi sẽ gửi đơn kiện thẳng đến công ty các cậu, hẹn gặp ở tòa.

Hoặc mua lại hai chiếc vòng vàng ngay lập tức, ngày mai mang đến tiệc cưới trao tận tay trước mặt mọi người.

Hiểu chưa?”

Tôi đang nắm giữ bí mật lớn nhất của họ, không sợ họ dám chống đối.

Có những người quá ngu ngốc, khoe khoang đến mức tự tay để lại bằng chứng, vẫn có gan đi đắc tội với người khác.

Cái lý do họ đi sự với tôi cũng nực hết sức.

Nhưng thực ra, kể cả họ không chọc tôi, với cái kiểu người này, sớm muộn gì cũng tự đẩy mình vào chỗ chết.

Bọn họ vốn dĩ chỉ dám bắt nạt kẻ yếu.

Nhưng khi thấy tôi không dễ xơi, lập tức quay đầu xuống nước ngay.

Tô Tiểu Linh hoảng hốt, vội vàng :

“San San, bọn tớ sẽ đi mua ngay lập tức!

100 gram, một gram cũng không thiếu!”

Trương Thiến cũng gượng gạo :

“Đúng, đúng! Bọn tớ sẽ đi mua ngay! Ngày mai mang đến tiệc cưới tặng cậu!”

Tôi quanh, mỉm với mọi người:

“Vừa nãy mọi người không phải còn hô hào bảo tôi xé bỏ giấy nợ sao?

Đi nào, sang phòng bên cạnh, tôi sẽ xé ngay trước mặt mọi người!”

Chiêu này là để răn đe, gương cho kẻ khác.

Mọi người biểu cảm đủ sắc thái, trông vô cùng thú vị.

Tần Nhã tươi rói:

“Mời các chị sang phòng bên nào!”

Tôi đi trước, quay lại phòng tiệc chính.

“Xin lỗi đã để mọi người đợi lâu!”

Tôi vẫn giữ nụ tao nhã.

Tô Tiểu Linh và Trương Thiến mặt cứng đơ, miễn cưỡng bước theo tôi vào phòng.

“Không sao, không sao! Cô dâu vất vả quá!”

Từ lúc tôi nhận giấy nợ và rời đi đến bây giờ đã gần hai tiếng đồng hồ.

Khách khứa cũng đã đến đông đủ, rất nhiều người chưa biết chuyện gì.

Một số khác chỉ chứng kiến cảnh tôi nhận giấy nợ, thấy vài người xúi tôi xé bỏ giấy nợ, không biết đoạn sau.

Tôi vỗ tay, rạng rỡ:

“Mọi người ơi, tôi có chuyện muốn thông báo!”

Tất cả khách mời đều quay đầu tôi.

Tôi giơ cao tờ giấy nợ trên tay, giọng vang dõng dạc:

“Hai người thân của tôi hôm nay đã tặng tôi một món quà rất đặc biệt.

Vì kinh tế khó khăn, họ không thể thực hiện lời hứa tặng tôi vòng vàng, nên đã tặng tôi hai tờ giấy nợ.

Tôi suy nghĩ rồi, vì chúng tôi là thân, mà nhà họ Lâm không thiếu tiền,

Nên tôi quyết định xé bỏ giấy nợ này, để Tô Tiểu Linh và Trương Thiến không cần phải trả vòng vàng nữa!”

Nói xong, tôi giơ giấy nợ lên, để mọi người rõ, rồi xé thành từng mảnh, ném thẳng vào thùng rác.

“Wow! Xé bỏ giấy nợ mấy chục ngàn tệ mà không chớp mắt! Đúng là khí phách!”

“Quả nhiên nhà họ Lâm giàu có!”

Có người thấp giọng bàn tán:

“Ban nãy còn nghe nhà họ Lâm thiếu tiền, bây giờ xem ra hoàn toàn không phải!”

Tôi vỗ tay lần nữa, sau đó thân thiết khoác tay Tô Tiểu Linh và Trương Thiến, giọng đầy cảm:

“Chị em tốt, tớ đã xé bỏ giấy nợ, có cảm không?”

Hai người mặt tái mét, cố gắng gượng :

“Cảm … Rất cảm !”

Tôi tươi hơn:

“Tớ có phải người tốt không?”

Hai người nuốt nước bọt, vội vàng gật đầu:

“Có, có! Cậu là người tốt!”

Tôi nhẹ nhàng vỗ tay họ, giọng đầy thâm :

“Thật ra các cậu không cần cảm đâu.

Tớ không bao giờ tính toán mấy chuyện nhỏ nhặt, vì chúng ta là bè tốt mà!

Mấy chuyện giấy nợ nần này, thật ra rất xa lạ, nên tớ đã xé bỏ!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...