Có người nhỏ giọng :
“Hai người cũng hơi quá đáng rồi đấy, dù gì trước đây San San cũng thật lòng tặng các cậu vòng vàng mà…”
Tô Tiểu Linh hừ lạnh:
“Hừ, tôi cần ta tặng chắc? Nhà chồng tôi đã mua đủ ba món vàng, mà ta còn cố tặng tôi chiếc vòng vàng to đùng, rõ ràng là muốn giành hết sự ý, khiến mẹ chồng tôi mất mặt! Cô ta đang rắc rối cho tôi, lại còn muốn tôi biết ơn ta ư? Đúng là mơ mộng!”
Trương Thiến hùa theo:
“Đúng đó! Lúc nhận vòng vàng, tôi đã rất vui, sau đó nghĩ lại thấy không ổn! Cô ta tặng tôi vòng vàng gì? Chẳng phải là để lấn át đôi bông tai, nhẫn và dây chuyền của tôi sao? Rõ ràng có ý đồ không tốt!”
Tô Tiểu Linh nhạt:
“Phải, ta đâu có ý tốt, chỉ muốn khó chúng ta thôi.”
Tôi nghe mà ngây người.
Hóa ra tôi tặng vòng vàng còn sai à?
Chẳng phải chính họ đã khóc lóc than phiền rằng nhà chồng không chịu mua vòng vàng sao?
Nếu sợ bị lu mờ bộ ba món vàng, sao còn đeo nó ra ngoài?
Không đeo thì gì có chuyện lấn át ai, gì có chuyện khiến mẹ chồng khó chịu?
Hai người này vì muốn đẩy trách nhiệm mà viện cớ quá sức nực !
Lúc này, Tô Tiểu Linh lại :
“Cô ta tặng chúng ta mỗi người một chiếc vòng vàng, lại muốn chúng ta trả lại gấp đôi. Bây giờ giá vàng đắt như , ta không thấy ngại à? Chính ta tham lam trước, bọn tôi chỉ phản kích sau thôi. Nếu đem chuyện này đến trước Phật tổ, bọn tôi vẫn có lý lẽ hẳn hoi! Nói bọn tôi, còn cậu thì sao? Sinh nhật cậu, Lâm San San tặng cậu tận 2.000 tệ, hôm nay cậu trả lại có 600 thôi đấy!”
Trương Thiến bật :
“Đúng rồi, đám người trong phòng ai cũng giả vờ thanh cao! Cô ta tặng quà tối thiểu 1.000 tệ, mọi người đều chỉ trả lại vài trăm. Tôi biết mọi người nghĩ gì rồi! Nếu Lâm San San có hỏi sao chỉ mừng 600, thì ai cũng sẽ ‘Ôi, tôi quên mất ấy từng mừng bao nhiêu, cứ nghĩ 600 là đủ’.”
Tô Tiểu Linh lạnh:
“Toàn cáo già cả, giả vờ cái gì chứ? Chỉ là không toạc ra thôi.”
Mấy người bọn họ rôm rả rồi bỏ đi.
Tôi tức đến mức cả người run lên.
Tần Vũ siết chặt tay tôi, ra hiệu bảo tôi đừng kích .
Tôi hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại.
Thì ra là .
Thì ra là !
Bọn họ coi tôi là trò .
Tôi dùng chân thành để đối đãi với họ, lần nào đi ăn cũng tranh trả tiền, tặng quà thì luôn chọn đồ giá trị cao.
Nhưng trong mắt họ, tôi chỉ là một kẻ thích khoe khoang, thích màu!
Tần Vũ trầm mặt:
“Xem ra, mọi người đều nghĩ rằng hai nhà chúng ta sản rồi. Chuyện này rất nghiêm trọng.”
Tôi gật đầu, lòng nặng trĩu.
Rất nhiều gia đình giàu có cố duy trì thể diện không phải vì hư vinh, mà vì đó là nhu cầu thực tế.
Một khi người khác cho rằng không có tiền, sẽ lập tức có hàng loạt chủ nợ kéo đến đòi tiền, ngân hàng cũng sẽ từ chối cho vay, công ty sẽ nhanh chóng rơi vào khủng hoảng.
Trong thời đại này, ai kinh doanh mà không có khoản vay ngân hàng?
Tần Vũ lạnh giọng:
“Chả trách dạo gần đây nhà cung cấp liên tục thúc giục thanh toán. Không , tin đồn này phải dập ngay!”
Tôi hít sâu, bình tĩnh :
“Thứ nhất, phải lập tức xóa sạch tin đồn. Thứ hai, phải dạy cho bọn họ một bài học thật nhớ đời! Nếu không, bất cứ ai cũng có thể chà đạp chúng ta!”
Chuyện này không chỉ đơn giản là chuyện mấy chục nghìn tệ của chiếc vòng vàng.
Mà là một cuộc chiến danh dự!
Nếu tất cả mọi người đều nghĩ rằng tôi dễ bắt nạt, thì sau này, ai cũng có thể giẫm lên đầu tôi một lần.
Trước đây tôi còn nghĩ đến xưa nghĩa cũ, không muốn trở mặt với họ.
Nhưng bây giờ, khi đã xác định Tô Tiểu Linh và Trương Thiến là kẻ địch, tôi sẽ không nương tay.
Tôi cúi đầu suy nghĩ, trong lòng nhanh chóng có kế hoạch, liền bàn bạc với Tần Vũ.
Chuyện đòi lại tiền mừng cưới, nếu tôi tự ra mặt thì sẽ rất mất giá, cần phải có người khác giúp đỡ.
Tần Vũ đề nghị:
“Để Tần Nhã ra mặt đi.”
5
Tôi bật :
“Đúng , không ai thích hợp hơn ấy. Nhưng cũng cần gọi thêm vài người nữa.”
Tần Nhã là em của Tần Vũ, cũng là em chồng tôi.
Cô bé mới 17 tuổi, tính cách ngang ngạnh, thẳng thắn, không ngán ai.
Mà 18 tuổi vẫn còn là trẻ con, dù có chuyện long trời lở đất, người khác cũng sẽ chỉ trừ mà không trách nặng nề.
Chúng tôi bàn bạc một lúc, rồi đi tìm Tần Nhã.
Sau khi nghe tôi kể lại mọi chuyện, bé lên, vén tay áo lên đầy khí thế:
“Chị dâu yên tâm! Em thích nhất là mấy vụ chỉnh đốn loại người này!”
Tần Vũ :
“Chuyện xong xuôi, vượt qua khó khăn, sẽ mua cho em một cái túi xách.”
Tần Nhã lập tức phản ứng:
“Anh, mua túi gì chứ? Giúp chị là chuyện nên , em trong nhà không cần khách sáo… Nhưng mà, em muốn cái túi cá sấu phiên bản mới nhất của Chanel!”
Tôi bật trước sự lém lỉnh của bé.
Tần Nhã hào hứng chạy đi, gọi thêm mấy người thích náo nhiệt, bàn bạc một hồi, sẵn sàng ra tay.
Mọi chuyện chuẩn bị xong, tôi bình thản quay lại phòng tiệc khách sạn.
“Xin lỗi đã để mọi người đợi lâu, vừa rồi có chút việc cần xử lý.”
Tô Tiểu Linh và những người khác vội đáp:
“Không sao không sao, cậu cứ bận việc của mình, bọn tớ ngồi chơi thôi.”
Quan hệ xã hội của người trưởng thành chính là như .
Dù trong lòng ghét nhau đến mức nào, ngoài mặt vẫn phải giữ sự khách sáo.
Tôi :
“Tiểu Linh, Thiến Thiến, tớ có chút chuyện muốn nhờ các cậu giúp.”
Hai người họ đứng lên.
Tôi lại gọi thêm tám người khác.
Sau đó, tôi dẫn họ sang phòng tiệc bên cạnh.
Những người này, đều là dạng chẳng coi tôi ra gì, sau này cũng chẳng cần qua lại nữa.
Đã xác định không muốn dây dưa lâu dài, tôi không ngại đắc tội.
Một đám người chẳng hiểu chuyện gì, vẫn kéo nhau đi theo tôi sang phòng bên.
Tôi mỉm :
“Phiền mọi người giúp tôi dọn dẹp phòng này một chút.”
Mấy người kia dù không muốn, vì sĩ diện vẫn giả vờ bộ tịch thu dọn.
Ngay lúc đó, Tần Nhã cùng một nhóm trẻ xông vào phòng, giọng vang khắp nơi:
“Chị dâu, chị bảo em thống kê tiền mừng, sao lại có giấy nợ ở trong này ?
Ai mà mặt dày thế? Đi dự đám cưới mà tặng giấy nợ?
Xấu hổ quá đi, để tụi em xem thử hai vị ‘kỳ tài’ này là ai nào!”
Cả căn phòng lập tức im phăng phắc.
Mặt Tô Tiểu Linh và Trương Thiến tái mét.
Tần Nhã quay lại phía sau, với một cậu trai đang cầm máy quay DV:
“Ê, quay lại đi! Đây là khoảnh khắc đáng nhớ trong đám cưới, lưu giữ cả đời đó nha!”
Một cậu nhóc khác lên:
“Trời ạ, vừa rồi em lỡ livestream, có người đi đám cưới mà tặng giấy nợ, ai ngờ có cả đống người vào xem!
Mau mau, tiếp tục phát trực tiếp!”
Mặt Tô Tiểu Linh và Trương Thiến biến sắc ngay lập tức.
Tần Nhã nhướng mày:
“Thật á?”
Cậu nhóc hưng phấn gật đầu:
“Chị mau đưa giấy nợ lên cho khán giả xem đi!”
Bạn thấy sao?