Giày Không Vừa Chân, [...] – Chương 5

Khi nàng trở về phủ, hãy xem nàng hạ mình cầu xin ta thế nào."

 

Tờ thư hòa ly bị ném dưới chân, gió thổi nó bay lượn, cuối cùng rơi xuống hồ nước gần đó, nét chữ thanh tú bị nhòe thành một mớ hỗn độn.

 

Lão quản gia theo bóng lưng rời đi của Bùi Hoài, rồi lại tờ thư hòa ly không còn rõ hình dạng, chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm:  

"Phu nhân hiền lành ngoan ngoãn như , nào có từng cãi vã với ai."

 

13

 

Ngày hôm sau khi ta trở về Cố phủ, ta đã xin Đại Trưởng Công chúa cho ta vào nữ học của bà.

 

Đại Trưởng Công chúa đúng, đời người còn biết bao chuyện quan trọng hơn ái.

 

Thiếu một người không phù hợp, chấm dứt một mối sai lầm, không có gì là to tát cả.

 

Không ai có thể quay lại quá khứ, mỗi người đều có thể bắt đầu lại.

 

Ta còn cả một cuộc đời dài phía trước, không nên vùi lấp trong mối quan hệ mục nát và cảm đã vấy bẩn.

 

Ngoài Bùi phủ, trời cao biển rộng.

 

Tuy ta đi từng bước chậm chạp trên đôi chân bó nhỏ, vẫn cố gắng nhón chân để ra thế giới rộng lớn hơn.

 

Ta học đàn, học cờ, học thư pháp, hội họa, thậm chí cả việc trị thế.

 

Dù không có năng khiếu, ta vẫn chuyên tâm và chăm chỉ luyện tập, lặp đi lặp lại từng chút một.

 

Ở đây, không ai vì gặp khó khăn mà suy sụp, cũng không ai buồn bực vì tài năng kém cỏi.

 

Họ thường :  

"Hôm nay ta đã tiến bộ hơn hôm qua, hôm nay chính là phiên bản tốt nhất của ta."  

"Nếu ngày mai ta giỏi hơn một chút, thì ta sẽ mạnh mẽ hơn ba phần."  

"Ta không so đo với ai, chỉ đang tốt nhất những gì có thể, và tu luyện bản thân mà thôi."

 

Đó là một thế giới ta chưa từng thấy. Nữ giáo quan dạy thủ công :  

"Đều là những kỹ năng sinh nhai, nghề này không thì học nghề khác. Ba mươi sáu nghề, nghề nào cũng có người giỏi, luôn có nghề phù hợp với ngươi."  

"Chỉ cần có một kỹ năng trong tay, con đường của chúng ta sẽ rộng mở hơn nhiều, tiến hay lùi đều do bản thân lựa chọn."  

"Tứ hợp viện không còn là nơi duy nhất để an cư, mà chỉ là một trong nhiều sự lựa chọn của ngươi."

 

Nữ giáo quan dạy tư tưởng khai sáng cũng :  

"Chúng ta có cơ hội tranh giành một vị trí trong thế giới rộng lớn này, vì bản thân mà chiến đấu. Còn lo gì chuyện bình đẳng nam nữ trở thành lời suông?"

 

Ngày ngày chìm đắm trong những điều đó, ta dần thay đổi cách nhận về thế giới, cũng như cách nhận chính mình.

 

Con người từng ngày từng ngày ở sau phủ, chỉ biết đợi chờ phu quân, để tâm trạng lên xuống theo hắn, giờ đây dường như đã biến mất, thay vào đó là ta của ngày hôm nay, mỗi ngày một tiến bộ, trong sự học hỏi về tự do và bình đẳng.

 

Ta thích chính bản thân mình bây giờ.

 

Ta tập trung vào việc rèn luyện bản thân, không phải để nền cho ai, cũng không phải để tô điểm cho ai.

 

Ta không còn vì ai mà đốt lửa trong bếp lò, cũng không còn để tâm đến ai.

 

Ta cắm đầu vào học tập, và dùng chút sản nghiệp nhỏ của mình để chăm sóc nhũ mẫu rất chu đáo.

 

Người đời ta đi đến bước đường cùng, khó mà quay lại, họ không biết rằng ta đã vượt qua bức tường gai giam cầm mình, ra một thế giới lớn hơn, và chưa từng nghĩ đến chuyện quay đầu lại!

 

Khi ta ngẩng đầu lên, mùa đông đã đến, thế giới bên ngoài đã thay đổi.

 

14

 

Đêm ấy, ta kéo Bích Hà đến trước cửa Quận chúa, cố náo loạn.

 

Ta lớn tiếng nhắc đến chuyện hòa ly, còn chúc phúc Quận chúa và Bùi đại nhân trăm năm hạnh phúc.

 

Những quý phụ thích xem náo nhiệt đều trốn sau những gốc cây, rõ mối lãng mạn giữa Bùi Hoài và Thư Hoa, cũng như sự khó xử của ta, một chính thất đang bị phu quân ruồng bỏ.

 

Các quý phụ chủ mẫu thấy cảnh ấy, như thể thấy trước số phận của mình, họ vừa trốn vừa chửi rủa Thư Hoa không tiếc lời, nàng giống hệt cha mình, lẳng lơ, thủ đoạn hèn hạ, mất hết thể diện của hoàng gia.

 

Cuộc náo loạn quá lớn, Thư Hoa không thể kiểm soát hình.

 

Cuối cùng, theo lệnh của nàng ta, Bích Hà phải đứng ra nhận tội thay, bị đánh c.h.ế.t ngay trước mặt mọi người rồi bị ném ra bãi tha ma.

 

Đôi chân đã giẫm lên tâm huyết của mẹ ta của nàng ta bị chó hoang cắn xé đến nát nhừ, chỉ còn trơ lại bộ xương đẫm máu.

 

Nghe kể, sau khi thầy kể chuyện nhắc đến bộ xương m.á.u ấy, Thư Hoa lại bắt đầu gặp ác mộng.

 

Còn về Bùi Hoài, chỉ là một nam nhân phong nguyệt đa , đôi chút bốc đồng, lại thật lòng thật dạ, ai mà để tâm.

 

Trái lại, những vị quan lớn ăn mặc chỉnh tề lại thầm mỉa mai ta hẹp hòi, không có độ lượng của một chính thất, còn chạy đến nữ học phô trương, đúng là tổn thương phong hóa, đáng bị dạy dỗ một bài học.

 

Bùi Hoài tự mãn, càng thấy mình có lý, càng chạy đến phủ Quận chúa nhiều hơn.

 

Cho đến hôm nay, khi ta đã học cách ghi sổ sách, cùng nhũ mẫu mua quà cảm ơn cho các học ở nữ học, ta đã đụng phải Bùi Hoài.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...