Giày Không Vừa Chân, [...] – Chương 10

Thân hình Bùi Hoài lảo đảo, còn ta thì thấy thật đáng .

 

"Bùi đại nhân nghĩ mình khác gì đôi giày đã bị người khác mang qua sao? Đều là đồ dơ bẩn đã bị nhơ, chỉ khiến người ta ghê tởm mà thôi."

 

Mưa trút xối xả, Bùi Hoài ướt sũng toàn thân.

 

Trước đây, mỗi khi hắn không chăm sóc sức khỏe, ta sẽ lo lắng đến phát sốt, hết lời hay ý đẹp để khuyên hắn biết tự quý trọng bản thân.

 

Nhưng hôm nay, khi quản gia lo lắng ta, ta chỉ khinh thường đáp:  

"Hắn lớn rồi, chẳng lẽ vẫn chưa cai sữa, còn cần người khác mẹ hắn chắc!"

 

"Thích tắm mưa thì cứ để hắn tắm cho đã."

 

"Chết vì quá thì đáng đời!"

 

"Đến khi hắn có tang thì đừng báo cho ta, ta ghét những chuyện xui xẻo."

 

Giọng ta lạnh lẽo, còn hơn cả cơn mưa đang trút xuống người hắn.

 

Cả người Bùi Hoài run lên.

 

Người của phủ Quận chúa lại đến:  

"Bùi đại nhân, không ổn rồi, Quận chúa ngất xỉu trong cung."

 

Bùi Hoài lập tức quay ánh mắt về phía ta, mang theo sự chắc chắn và quyết định:  

"Chỉ cần nàng một câu đừng đi, ta sẽ ở lại."

 

"Uyển Thanh, đây là cơ hội cuối cùng ta dành cho nàng!"

 

Nhưng ta chỉ lạnh lùng và lắc đầu:  

"Mười vạn lượng bạc, cộng thêm việc ngươi phải cầu xin ta, có lẽ ta sẽ không quan tâm ngươi bẩn cổng nhà ta đâu."

 

Bùi Hoài tức đến run rẩy.

 

Ta khẽ chép miệng:  

"Vừa nhắc đến tiền là hết đóng kịch ngay, thật là thực tế!"

 

Bùi Hoài hất tay áo rời đi.

 

Đêm đó, Đại Trưởng Công chúa cầu xin thánh chỉ ban hôn cho Bùi Hoài và Thư Hoa đã gửi đến Bùi phủ.

 

22

 

Hắn ôm thánh chỉ ban hôn, không thể tin nổi, đến tìm ta hỏi:  

"Nàng rõ ràng biết ta không có ý đó, ta..."

 

"Vậy Bùi đại nhân có ý gì? Định để Quận chúa Thư Hoa thiếp của ngươi sao?"

 

Bùi Hoài lúng túng tránh ánh mắt ta:  

"Nàng thân phận cao quý, sao có thể thiếp."

 

Ta mỉm đầy châm chọc:  

"Vậy là Bùi đại nhân định hạ ta xuống thiếp, để ta thiếp cho ngươi sao?"

 

Bùi Hoài hoảng hốt:  

"Nàng biết ta không có ý đó mà. Ta chưa từng nghĩ đến việc đưa Thư Hoa vào hậu viện của ta..."

 

"Nhưng các ngươi đã có thân xác bên nhau rồi, chẳng lẽ ngươi định kẻ vô trách nhiệm, mặc quần vào rồi phủi tay bỏ đi sao?"

 

Bùi Hoài run lên, không thể tin ta.

 

Mỗi lần hắn từ phủ Quận chúa trở về, trên người đều thoang thoảng mùi lan, đó là hương thích của Thư Hoa, sao ta không biết.

 

Thậm chí Quận chúa còn cố để lại dấu vết son phấn nhàn nhạt trên y phục hắn, như muốn ra oai với ta.

 

Ta biết, tất cả ta đều biết.

 

, ta thực sự thấy ghê tởm hắn, không cần hắn nữa.

 

"Quận chúa đã có thai ba tháng, trùng hợp thay thời điểm đó cũng không khác mấy với lúc ta mất con. Bùi đại nhân thật có phúc."

 

Ta mỉm lạnh lùng hắn.

 

Thấy hắn lúng túng không biết gì, ta mới lên tiếng tiếp:  

"Hoàng thượng đã lệnh cho Bùi đại nhân nghỉ hết công vụ, ở nhà chăm sóc Quận chúa an thai."

 

Bùi Hoài bất ngờ trừng mắt ta.

 

"Không có mai mối mà quan hệ, mất mặt hoàng thất, Bùi đại nhân sao xứng đáng với sự ưu ái của hoàng thượng."

 

"Vì , hoàng thượng đã cho Bùi đại nhân nghỉ hẳn."

 

Bùi Hoài siết c.h.ặ.t t.a.y cầm thánh chỉ, gân xanh nổi lên, ta như kẻ thù không đội trời chung.

 

23

 

"Là nàng đã cầu xin Đại Trưởng Công chúa! Cố Uyển Thanh, nàng thật độc ác!"

 

"Ngày đó, ta chỉ uống quá chén vì sinh thần của Thư Hoa, rồi phạm phải sai lầm mà mọi nam nhân trên đời đều phạm phải..."

 

"Nhưng thì sao chứ? Trong lòng ta vẫn có nàng, như chưa đủ sao?"

 

"Nam nhân tam thê tứ thiếp vốn là chuyện thường, Thư Hoa không thể thiếp thì bình thê cũng , nàng hà tất phải chuyện đến mức này."

 

Ta càng nghe càng cảm thấy buồn , bèn bật rồi hỏi:  

"Ta phải quản gia, bận rộn ngược xuôi lo liệu mọi chuyện, để cho hai người các ngươi thoải mái chuyện cảm, đúng không?"

 

"Ồ không, phải là ba người mới đúng."

 

Ta giơ tay chỉ vào những vết dấu trên cổ áo hắn, chế giễu:  

"Ngươi thật sợ người ta không biết ngươi sao để mất mặt, đúng không?"

 

"Cố Uyển Thanh!"  

Bùi Hoài gào lên trong cơn bất lực.

 

"Nàng nghĩ rằng hòa ly rồi thì sẽ sống yên ổn sao?"

 

"Ngay cả Thư Hoa với thân phận cao quý như , sau khi nhận thư hòa ly cũng phải sống trong sự đàm tiếu của người đời, cúi đầu mà sống."

 

"Nàng tự chuốc khổ vào thân, rồi ta sẽ chờ đến khi nàng bị nhà họ Cố bỏ rơi, nếm trải đủ sự lạnh lẽo của lòng người, rồi lại quay về cầu xin ta!"

 

Bùi Hoài tức giận rời đi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...