Giày Không Hợp Chân, [...] – Chương 3

Không còn cách nào khác, với hy vọng cứu hài tử, ta gần như khẩn cầu hắn ta cứu giúp. Nhưng ánh mắt hắn ta lướt qua bàn tay đang chìa ra và vết máu tươi trên váy ta, sau đó dừng lại trên khuôn mặt cau có của Quận chúa trong bộ áo lông đỏ.

"Diễn thành như , thật chẳng có ý nghĩa gì."

Hắn ta phóng ngựa đi mất, không thèm ngoái đầu lại. Cuối cùng, hài tử không còn

"Tại sao nàng không với ta? Tại sao không với ta chuyện nàng đã có thai!"

Đêm khuya, hắn ta đứng đó với đôi mắt đỏ ngầu, đập vỡ tan tành mọi thứ.

Ta lạnh lùng hắn ta phát điên, nắm chặt nỗi đau của cả hai, đáp lại một cách lạnh lẽo:

"Đêm đó bên sông hộ thành, điều ước tốt đẹp trong đèn cầu nguyện của ta chính là cả nhà ba người chúng ta bình an. Đêm đó chàng không muốn nghe, có lẽ nó cũng cảm thấy chàng không xứng phụ thân nó." Nó chết trong sự vứt bỏ của chàng, càng chứng tỏ chàng không xứng."

Đối diện với nụ và nước mắt nóng hổi của ta, cơn thịnh nộ Bùi Hoài định trút lên mặt ta bỗng bị đè nén xuống.

Nhẹ nhàng ôm ta vào lòng, hắn ta chỉ trời thề thốt:

"Sau này ta sẽ bù đắp cho nàng. Đừng lẫy nữa, chúng ta vẫn còn có thể có con mà."

Hắn ta một tấc cũng không rời, việc gì cũng tự mình , tỏ vẻ bù đắp đầy đủ. Ngay cả kinh văn cầu bình an cho hài tử cũng hắn ta đặt bàn nhỏ bên cạnh giường ta mà chép.

Nhưng ta mới trong tháng bốn ngày, Quận chúa đã cao nhân chỉ điểm phải đến Hộ Quốc tự ăn chay niệm Phật để tiêu trừ nghiệp chướng, chấm dứt ác mộng.

Bích Hà đến mời hắn ta. Bùi Hoài đứng ngoài cửa do dự, rất khó xử.

Ta hiểu chuyện mở lời:

"Chàng cứ đi đi!"

Hắn ta thở phào nhẹ nhõm, ngay khoảnh khắc hắn ta xoay người, ta như vứt bỏ một khối u ác tính mà vứt bỏ hắn ta.

Tờ thư hòa ly đã viết từ ngày hôm đó, giấu dưới gối của ta.

Suốt thời gian trong tháng đều do nhũ mẫu chăm sóc ta. Bà ấy thương xót thân thể hư của ta, bảo ta nên lấy dưỡng thân trọng, ta hiểu.

Cho đến khi Đại Trưởng Công chúa mời ta tham dự bữa cung yến kia.

7

"Các ngươi không thấy dáng vẻ đó của nàng ta đâu, mỗi bước đi đều giả vờ kiên cường, dè dặt, cố nén đau đớn vẫn như con vịt què."

Giọng chói tai của Bích Hà kéo ta về từ dòng suy nghĩ.

Gần như trong nháy mắt ta đã biết bọn họ đang bàn tán về ta.

"Quận chúa chỉ vô một câu giày sen hoa đẹp vô song, người rất thích, Bùi đại nhân đã sai người chuyển đến Quận chúa phủ ngay trong đêm. Quận chúa tốt bụng, từ chối đó là di vật của mẫu thân Cố Uyển Thanh, sợ người lấy thì không thích hợp. Các ngươi có biết Bùi đại nhân thế nào không?"

Dưới tay áo, tay ta nắm chặt.

Ta cùng đám tiểu nha hoàn dỏng tai lên nghe tiếp.

Tiểu nha hoàn kia khiến người ta tò mò đủ rồi mới khúc khích bằng giọng chói tai:

"Bùi đại nhân không sao đâu, cùng lắm thì đền nàng ta một đôi tương tự là . Phụ nhân tầm hạn hẹp, không phân biệt những thứ quý giá này. Không ngờ, Bùi đại nhân thật sự tìm một đôi thay thế không ra gì để lừa nàng ta. Bên trong có sợi lưới đánh cá thô ráp, trông giống chỉ vàng, sắc như dao, có thể cắt da xẻ thịt. Cho đến giờ, nàng ta vẫn không biết đôi giày mình mang chỉ là đồ giả."

Cả người ta như rơi xuống hầm băng, nỗi đau từ lòng bàn chân lan tỏa đến tận tim, thân thể không tự chủ mà run rẩy.

Nhưng nha hoàn đó lại cho ta một đòn chí mạng.

Nàng ta khẽ nhếch môi, khiêu khích nhấc váy lộ ra một đôi giày sen hoa giống hệt.

"Thứ đồ thô thiển, sao xứng với Quận chúa kim chi ngọc diệp. Ta miễn cưỡng mang, cũng coi như xem trọng nó rồi."

8

Tiếng lanh lảnh của đám nha hoàn lại như lưỡi dao sắc, từng nhát từng nhát đâm vào tim ta.

Mà đôi giày đẹp đẽ dưới chân nàng ta cũng đã hoàn toàn biến dạng.

Chỉ vàng chỉ bạc trên mặt giày bị cố cào rách, hình sen nở dưới trăng tượng trưng cho nhiều con nhiều phúc bị đâm thành lỗ đen. Cả những hạt châu hồng trong của hồi môn mẹ ta cũng không biết bị giật đi đâu, chỉ còn lại trên đám mây nhỏ trơ trọi, hai con mắt cá nhỏ u ám không ánh sáng.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...