Tôi bỏ gối xuống, mở cuốn sổ ra cho xem.
Tất cả tiền bạc trong nhà đều do tôi quản lý, bình thường cũng chẳng mấy khi hỏi han. Vì , khi thấy con số bên trong, con ngươi khẽ co lại.
Tôi :
“Chồng ơi, lương năm của em ba triệu, ký hợp đồng còn có thưởng, cuối năm lại thêm tiền chia lợi nhuận. Ngoại trừ mua xe có chút bốc đồng, bình thường em không tiêu xài hoang phí, vì mấy năm nay đã tiết kiệm một khoản khá lớn.”
Anh hơi sững người:
“Sao tự dưng lại chuyện này, có chuyện gì à?”
Tôi cố gắng che giấu nỗi chua xót trong lòng, giả vờ thoải mái :
“Chồng à, nhà mình có nhiều tiền thế này rồi, sau này dù gặp phải chuyện gì cũng không phải sợ. Kể cả sinh một đội bóng em cũng nuôi nổi. Nếu muốn quay lại đội cảnh sát hình sự, em sẽ xin điều chuyển sang bộ phận ít áp lực hơn. Tuy lương sẽ thấp đi một chút, vẫn đủ thời gian chăm sóc gia đình. Sau này đi nhiệm vụ, em sẽ ở nhà đợi , chúng ta sẽ không phải xa cách nữa.”
Cảm giác như có một cục bông chặn trong cổ họng, nuốt không trôi mà nhả cũng không , giọng cũng trở nên nghèn nghẹn.
Thẩm Tu Viễn bừng hiểu ra:
“Em nghe thấy hết rồi à?”
Tôi lặng lẽ gật đầu:
“Chồng à, thực ra em không muốn quay lại đâu. Em sợ bị thương, sợ một ngày nào đó sẽ có đồng đội gọi điện thông báo rằng đang nguy kịch trong bệnh viện. Nhưng em càng sợ sẽ hối tiếc, sợ em sẽ trở thành gánh nặng của . Mặc dù em đã hứa với mẹ sẽ khuyên , em vẫn muốn tôn trọng lựa chọn của .”
Nói xong, nước mắt tôi rơi xuống từng giọt, từng giọt.
Anh thở dài nặng nề, kéo tôi vào lòng, ôm thật chặt:
“Ngốc à, đừng suy nghĩ lung tung. Em không phải là gánh nặng của . Anh đưa ra quyết định này không phải vì ai ép buộc, mà là vì thực sự muốn sống một cuộc sống như bây giờ. Anh muốn trở thành chỗ dựa cho em, là điểm tựa vững chắc của gia đình.”
Tôi nghẹn ngào:
“Nhưng em biết thích cảnh sát hình sự…”
Anh ngước mắt tôi, trầm giọng hỏi:
“Còn em thì sao? Em có thích công việc hiện tại không?”
Bàn tay nhẹ nhàng nâng cằm tôi lên, ánh mắt dịu dàng hiếm thấy:
“Nói thật đi, có thích không?”
Tôi xìu mặt:
“Thích, dù đôi khi mệt đến mức không chạm chân xuống đất, cảm giác thành tựu rất lớn. Lại còn kiếm nhiều tiền, có thể mua rất nhiều thứ…”
Anh cong môi nhạt:
“Thích thì cứ tiếp tục , đừng xin điều chuyển.”
Tôi mở to mắt .
Anh tiếp tục:
“Anh không muốn em phải từ bỏ công việc thích chỉ để ủng hộ . Ai quy định đàn ông có quyền theo đuổi sự nghiệp, còn phụ nữ thì phải hy sinh? Tư tưởng đó lỗi thời rồi, quá bất công.”
Tôi ngập ngừng hỏi:
“Nhưng thật sự cam tâm sao?”
Tôi , ánh mắt chất chứa bao nhiêu lo lắng:
“Em nghe Tiểu Chu trước đây từng lập công lớn, có tiền đồ rộng mở…”
Anh khẽ hôn lên môi tôi, thấp giọng :
“Đừng khuyên nữa, không thay đổi đâu. Giờ chỉ muốn ông chồng ăn bám em thôi, em có cho ăn không?”
Mũi tôi cay xè, nước mắt lại trào ra, ôm chặt lấy , nức nở :
“Chồng à, sau này em nuôi !”
11
Đầu tháng ba, thời tiết vẫn còn se lạnh.
Tôi và Hạ Doanh hẹn nhau ăn tối ở một nhà hàng theo phong cách hoa đào.
Trước khi đi, Thẩm Tu Viễn hỏi tới hỏi lui, xác nhận chắc chắn là tôi không hẹn thêm người đàn ông nào khác.
Trong mắt ấy, Hạ Doanh chính là “đầu sỏ dẫn dắt nam người mẫu”, còn hẹn ấy đi ăn chẳng khác nào bước vào “hang ổ trai đẹp”.
Phải trấn an mãi, tôi mới thoát khỏi ánh mắt giám sát của để ra ngoài.
Ngồi vào bàn ăn, Hạ Doanh vừa cắt bít tết vừa hậm hực:
“Nhạc Nhạc, chồng cậu hiểu lầm mình quá đáng lắm rồi! Nếu cứ thế này, cậu có nghĩ ta sẽ đồng ý cho mình phù dâu không?”
Tôi bật , cam đoan với ấy:
“Yên tâm, phù dâu của mình chỉ có thể là cậu!”
Cô ấy hếch cằm lên, kiêu ngạo:
“Thế còn nghe !”
Sau đó, ấy tò mò hỏi tiếp:
“À này, cậu chọn váy cưới chưa?”
“Đám cưới tận tháng mười, bây giờ chọn có hơi sớm không?”
“Thế ảnh cưới thì sao? Khi nào chụp?”
“Chắc tầm tháng năm, lúc ấy trời đẹp, mình muốn chụp bộ ảnh ngoài trời.”
“Tuần trăng mật thì sao?”
“Cái này vẫn chưa quyết, nhiều nơi muốn đi quá.”
Hai chúng tôi vừa ăn vừa chuyện, không để ý có người bàn bên liên tục về phía mình.
Một lát sau, nhân viên phục vụ mang đến hai ly cocktail:
“Đây là quà từ bàn bên cạnh, hai ấy muốn mời hai uống một ly.”
Hạ Doanh liếc mắt khinh thường, phất tay ra hiệu:
“Trả lại nguyên vẹn, chúng tôi không có hứng thú.”
Mọi chuyện cứ tưởng sẽ kết thúc ở đó.
Nhưng không, sau khi chúng tôi rời nhà hàng, một trong hai người đàn ông kia vẫn không chịu bỏ cuộc, theo ra ngoài rồi hỏi xin số điện thoại của cả tôi và Hạ Doanh.
“Em à, có quán bar ở gần đây, có muốn ghé qua một ly không?”
Hạ Doanh bực bội bấm chìa khóa xe, đèn chiếc Maserati màu hồng chói lọi lập tức nhấp nháy.
Cô ấy lạnh:
“Cậu ấm cậu chiêu gì đó? Đừng chuyện với tôi về quán bar. Tôi có ba câu lạc bộ và năm khách sạn, còn cần mấy người mời rượu chắc?”
Sắc mặt người đàn ông kia lập tức cứng đờ.
Tôi nhanh chóng kéo Hạ Doanh lên xe:
“Người này có mùi rượu, lỡ hắn ta càn thì sao? Mau đi đi!”
Cô ấy thắt dây an toàn, dặn dò:
“Thế mình đi trước nhé, cậu đi đường cẩn thận!”
Tôi gật đầu, nhanh chóng lái xe rời đi.
Nhưng không ngờ, chưa đi bao xa, một chiếc BMW từ phía sau bám theo.
Tôi vào gương chiếu hậu, kinh ngạc phát hiện người lái xe chính là gã đàn ông lúc nãy!
Tên này dám lái xe trong trạng say xỉn! Phải báo cảnh sát ngay!
Tôi ghi nhớ biển số xe, định tấp vào lề để gọi điện báo cáo.
Ai ngờ, khi tôi vừa giảm tốc, chiếc BMW liền lao lên chặn đầu xe tôi, khiến tôi phanh gấp đến nỗi tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Người đàn ông hung hăng bước xuống xe, mặt mày đỏ bừng vì rượu, giận dữ đập cửa kính xe tôi:
“Có tiền thì ngon lắm à? Dám nhục mạ tao? Đồ đàn bà đê tiện!”
Anh ta rõ ràng đã uống quá nhiều, mặt đỏ bừng, đôi mắt cũng vằn lên tia máu.
Tôi không kịp tránh, bị hắn kéo mạnh ra khỏi xe, những mảnh kính vỡ cứa vào cánh tay, để lại một vết cắt dài.
Tôi vùng vẫy thoát khỏi hắn, chạy vòng quanh xe để tránh né, vừa chạy vừa hét toáng lên:
“Cứu mạng! Giết người rồi!”
May mắn thay, một số tài xế tốt bụng đi ngang qua nghe thấy liền dừng xe lại.
Mấy trai lực lưỡng nhanh chóng lao tới, hợp sức chặn tên đó lại.
Không đến mười phút sau, một chiếc xe cảnh sát hú còi lao đến.
Tiểu Chu và một đồng nghiệp lập tức bước xuống.
Vừa thấy tôi, mắt cậu ấy đỏ bừng lên:
“Chị dâu, chị bị thương rồi!”
Tiểu Chu giận đến mức suýt xông tới tên đó một cú.
Tôi vội vàng giữ cậu ấy lại, nhỏ giọng nhắc nhở:
“Em là cảnh sát, lúc này không kích ! Cứ theo quy trình, đừng để bị bắt lỗi!”
Cậu ấy hít sâu một hơi, miễn cưỡng giữ bình tĩnh, lấy máy đo nồng độ cồn ra kiểm tra kẻ kia.
Hắn ta không chịu hợp tác, thậm chí còn muốn bỏ chạy.
Giỏi lắm! Giờ thì không chỉ là say rượu lái xe, mà còn cố ý đâm xe, hành hung người khác, và chống đối cảnh sát!
Tiểu Chu lập tức bẻ quặt tay hắn ra sau, bấm còng số tám, giao cho đồng nghiệp áp giải về đồn.
12
Tiểu Chu đưa tôi đến bệnh viện.
Vết thương không quá sâu, bác sĩ nhanh chóng xử lý và khẳng định sẽ không để lại sẹo.
Tôi còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì nghe thấy giọng Tiểu Chu ngoài hành lang, có vẻ đang rất sốt sắng:
“Đội trưởng, chị dâu không sao cả, chỉ bị thương nhẹ thôi. Chuyện này đã có Tiểu Trịnh lo liệu, đừng kích , đừng vội qua đây… Tôi sợ không kiềm chế mà chuyện thiếu suy nghĩ!”
Tim tôi thắt lại, vội vàng chạy ra ngoài giật lấy điện thoại từ tay Tiểu Chu.
“Thẩm Tu Viễn, định gì?”
Điện thoại bên kia im lặng mấy giây, chỉ có tiếng thở nặng nề.
Tôi siết chặt điện thoại, giọng nghiêm túc hơn:
“Em không sao cả, đừng nóng giận!”
Anh nghiến răng, giọng trầm khàn đầy sát khí:
“Anh đã cho người lấy video từ camera hành trình trên xe em.”
“Tên khốn đó tiêu đời rồi!”
Cảm giác lạnh toát sống lưng lập tức bao trùm lấy tôi.
Xong rồi, chắc chắn ấy giận đến mức muốn đi xử lý tên đó luôn.
Nếu bây giờ để ấy đến đồn cảnh sát, tôi sợ rằng gã kia sẽ bị đánh cho nhập viện mất.
Tôi hít sâu, giả vờ nghiêm túc :
“Thẩm Tu Viễn, ngay lập tức đến bệnh viện gặp em! Nếu mười phút nữa em không thấy , thì từ hôm nay trở đi, chúng ta ngủ riêng!”
Dứt lời, tôi thẳng tay cúp máy.
Tiểu Chu nuốt nước bọt, tôi đầy thán phục:
“Chị dâu… cách này có hiệu quả không?”
Tôi thở dài:
“Yên tâm, rất hiệu quả.”
Chưa đầy mười lăm phút sau, đã xuất hiện, sắc mặt tối sầm như muốn người.
Thấy băng gạc trên tay tôi, ánh mắt tràn ngập đau lòng, sự tức giận dường như giảm đi đôi chút.
Anh khàn giọng hỏi:
“Còn đau không?”
Tôi lắc đầu, nhẹ:
“Bác sĩ bảo chỉ là vết thương ngoài da, một tuần sẽ lành. Trong thời gian này tránh ăn đồ dầu mỡ, sẫm màu là sẽ không có sẹo.”
Anh hừ nhẹ một tiếng:
“Không sao là tốt rồi.”
Nói xong, kéo tôi ôm vào lòng, che chắn tôi khỏi thế giới đầy nguy hiểm bên ngoài.
Tiểu Chu đi theo sau, vẫn không quên báo cáo:
“Đội trưởng, yên tâm, với số tội danh chồng lên nhau, tên đó chắc chắn phải ngồi tù mấy năm!”
Bạn thấy sao?