1
Giờ cao điểm buổi sáng, xe của tôi bị tông từ phía sau.
Tôi bước xuống xe với một bên đi giày cao gót, một bên đi giày bệt, tập tễnh tiến về phía sau.
Kiểm tra sơ qua, thấy không nghiêm trọng lắm, tôi định thôi khỏi đền bù, tài xế tai nạn lại mở miệng mắng xối xả:
“Này ơi, giờ cao điểm mà —một nữ tài xế tập sự—lại lái hẳn một chiếc Panamera chạy loạn khắp nơi, thấy hợp lý không?”
Hắn chỉ vào tấm sticker “TẬP SỰ” dán trên đuôi xe tôi, trợn trắng mắt liên tục.
Tôi cũng bực mình, xắn tay áo lên cãi tay đôi với hắn.
Chẳng bao lâu sau, một cảnh sát giao thông chạy xe mô tô chuyên dụng đến.
Anh ta dừng xe, tháo mũ bảo hiểm, để lộ gương mặt đẹp trai đến mức khiến người ta sửng sốt.
Tôi liếc mắt —ồ, chẳng phải là chồng mới đăng ký kết hôn tuần trước của tôi sao?
Thẩm Tu Viễn quét mắt tôi, hỏi:
“Bị thương không?”
Tôi lắc đầu.
Anh ấy lại liếc xuống đôi giày cao gót trên chân tôi, nhíu mày, giọng điệu lạnh băng:
“Đi giày cao gót lái xe, trừ hai điểm, hai trăm.”
Tôi tức tối chỉ vào chân phải:
“Tôi đi giày bệt khi lái mà!”
“Vẫn thuộc hành vi ng,uy hiểm cho an toàn giao thông.”
Nói xong, ấy cầm bộ đàm lên:
“Tiểu Chu, cậu qua đây.”
Một cảnh sát trẻ chạy đến, tròn mặt, trông khá đáng .
“Đội trưởng, có chuyện gì ?”
Thẩm Tu Viễn chỉ vào hiện trường vụ tai nạn:
“Va chạm từ phía sau, cậu xử lý đi.”
Tiểu Chu tròn mắt ngơ ngác.
Thẩm Tu Viễn có vẻ mất kiên nhẫn:
“Vợ tôi, tránh hiềm nghi.”
Tiểu Chu rùng mình một cái, ánh mắt ngưỡng mộ tôi:
“Hóa ra là chị dâu!”
Tôi lúng túng kéo nhẹ khóe môi, lén lút giấu chiếc giày cao gót bên chân trái ra sau.
Cậu ấy thấy rồi, môi mím chặt, cố gắng lắm mới không bật .
Hệ thống camera hành trình của tôi ghi hình 360 độ không góc chết. Trong video, rõ ràng tài xế tai nạn cúi xuống điện thoại, vì mới đâm vào xe tôi.
Thế là vụ việc đơn giản hơn nhiều.
Xử lý xong, Thẩm Tu Viễn bảo tôi tấp xe vào lề đường.
Tôi đứng bên cửa xe, cúi đầu nghe ấy dạy dỗ:
“Doãn Nhạc, giỏi lắm, mấy ngày không gặp mà gan lớn hẳn.”
“Nói em có ý thức an toàn thì em đi giày cao gót lái xe. Nói em không có ý thức an toàn, mà em còn biết đổi chân ga sang giày bệt.”
“Giám đốc Doãn bận đến mức không có thời gian thay nốt chiếc giày còn lại à? Hửm?”
“Em tin không, tôi quẳng hết giày cao gót của em đi đấy?”
Nói xong, ấy lập tức viết một tờ biên bản , thẳng tay ấn vào tay tôi.
Tiểu Chu đứng bên không nhịn nữa:
“Đội trưởng, chị dâu đã biết lỗi rồi, lần này bỏ qua đi…”
“Nếu không một lần, lần sau ấy còn dám tái phạm.”
Thẩm Tu Viễn nghiêm mặt, giọng trầm khàn, lẫn chút giận dữ:
“Em có biết mỗi năm có bao nhiêu vụ tai nạn do đi giày cao gót lái xe không? Bao nhiêu người bị thương nặng, bao nhiêu người m,ất m,ạng? Bao nhiêu gia đình tan n,át? Em không biết, Tiểu Chu, cậu cũng không biết à?”
Tiểu Chu cúi đầu, ngoan ngoãn im lặng.
Xong rồi, mắng người khác lại chửi xéo tôi.
Tôi lập tức tỏ thái độ ngoan ngoãn:
“Ông xã, em biết sai rồi, đừng giận nữa.”
Một tiếng “ông xã” đúng là có tác dụng.
Sắc mặt ấy dịu đi đôi chút.
Đúng lúc này, điện thoại tôi reo lên. Nhìn màn hình, là trợ lý Trần gọi đến.
“Giám đốc Doãn, mọi người đã tập hợp đầy đủ, chỉ còn đợi chị thôi, bao giờ chị đến?”
Giọng lớn đến mức tôi còn chưa kề sát tai đã muốn điếc luôn.
Tôi nghiến răng nghiến lợi :
“Giục giục giục! Muốn giục ch,et tôi à! Tôi vừa bị tông xe đây này! Không đi họp mấy người có ch,et không hả! Mấy chuyện vặt vãnh như hạt vừng cũng tìm tôi! Tôi nuôi mấy người để ăn không à! Tự họp đi! Ghi biên bản cuộc họp lại gửi tôi!”
Nói xong, tôi cúp máy, lập tức quay sang Thẩm Tu Viễn với vẻ mặt nịnh nọt.
“Ông xã, em có chút chuyện gấp, có thể đi chưa?”
Anh ấy tôi bằng ánh mắt khó tả, sau đó gật đầu.
Được ấy cho phép, tôi nhanh chóng chui vào xe.
Khoảnh khắc đóng cửa, tôi loáng thoáng nghe thấy Thẩm Tu Viễn hỏi Tiểu Chu:
“Cô ấy vừa rồi có phải cũng đang ch,ửi xéo không?”
2
Tôi và Thẩm Tu Viễn quen nhau qua mai mối.
Bố ấy là cán bộ quân đội về hưu, bố tôi là lãnh đạo doanh nghiệp nhà nước đã nghỉ hưu, còn Trương—người đứng giữa mai—lại là chung của họ.
Một ngày trời nắng đẹp, ba người cùng nhau đi câu cá.
Bác Thẩm nhà có một chàng trai độc thân, năm nay ba mươi ba tuổi, hai năm trước bị thương nên chuyển từ đội hình sự sang đội giao thông, tính cách hơi cứng nhắc, tài sản đáng giá nhất là gương mặt và tám múi cơ bụng.
Bố tôi nhà cũng có một độc thân, năm nay hai mươi tám tuổi, nhan sắc và dáng người đều ổn, chỉ là tính khí hơi nóng nảy, giám đốc kinh doanh của một công ty tư nhân, mấy năm qua chỉ lo kiếm tiền, chưa từng có trai.
Thế là hai ông bố nhất trí với nhau, quyết định se duyên cho chúng tôi.
Lần đầu tiên gặp mặt, tôi và Thẩm Tu Viễn hẹn nhau ở công viên.
Một ngày tháng Sáu, buổi sáng trời nắng rực rỡ, đến trưa thì đột nhiên đổ mưa.
Tôi không mang ô, vội vàng chạy vào một cái đình gần đó trú mưa, vừa ngắm đầm sen bị nước mưa rung rinh, vừa thẫn thờ nghĩ ngợi.
Đúng lúc này, điện thoại reo.
“Alo, xin chào.”
“Xin chào, tôi là Thẩm Tu Viễn.”
Giọng nam trầm ấm, xen lẫn tiếng mưa rơi, nghe có chút không chân thực.
Tôi vô thức quay đầu lại, ánh mắt chạm thẳng vào người đàn ông đang đứng dưới mưa.
So với ảnh chụp, ấy ngoài đời còn đẹp hơn.
Mái tóc ngắn gọn gàng, đường nét gương mặt góc cạnh rõ ràng.
Mắt phượng, sống mũi cao, đôi môi mỏng khẽ mím lại, thoáng vẻ lạnh lùng.
Một chiếc áo thun đen đơn giản mà ấy mặc lại toát lên nét quyến rũ chết người.
Ngay giây phút thấy ấy, tôi biết lần xem mắt này không uổng công.
Tôi ngẩng đầu , nhẹ:
“Đội giao thông có bận lắm không?”
“Cũng ổn, giờ giấc việc khá cố định. Còn em?”
“Tôi bên kinh doanh, khó tránh khỏi tăng ca. À, tôi không biết nấu ăn.”
“Tôi biết nấu. Em thích ăn gì?”
“Tôi không kén ăn, gì ăn nấy. Anh sống một mình à?”
“Ừ, nhà bên phía Tây thành phố, ba phòng một sảnh. Kết hôn xong thì sẽ dọn ra ở riêng.”
“Tôi thích nuôi chó, sau khi kết hôn muốn nuôi một con. Anh thì sao?”
“Tôi cũng thích, cùng nuôi đi.”
Cứ thế, đôi bên trò chuyện qua lại vài câu đã nhanh chóng xác định mối quan hệ.
Hai tháng sau, hai bên gia đình gặp mặt, rồi tiếp đó là đi đăng ký kết hôn.
Hôm nhận giấy chứng nhận kết hôn, tôi vui vẻ thu dọn hành lý, chuyển vào nhà Thẩm Tu Viễn. Nhưng còn chưa kịp ngồi ấm chỗ, tôi đã nhận lệnh đi công tác ở Thượng Hải.
Chuyến đi kéo dài năm ngày, vừa mới kết hôn đã phải nếm trải cảm giác xa cách ngắn ngủi.
Buổi tối trở về nhà, cả căn hộ tràn ngập mùi thức ăn thơm phức.
Thẩm Tu Viễn ấy biết nấu ăn, hóa ra là thật, hơn nữa còn rất giỏi.
Súp lơ xào khô, tôm rim dầu, sườn xào chua ngọt, cải thìa xào nấm hương.
Món nào món nấy đều đầy đủ sắc, hương, vị, ngay cả cơm cũng nấu đúng chuẩn mềm dẻo.
Tôi vừa ăn vừa nhét đầy miệng, đến nỗi quên luôn cả chuyện bị tiền buổi sáng.
Anh ấy chống cằm tôi, khóe môi hơi nhếch lên, không biết đang nghĩ gì.
Đêm xuống, bên ngoài bắt đầu lất phất mưa.
Làn gió đêm lành lạnh mang theo hương cỏ và hơi đất thoang thoảng.
Lúc tôi mơ màng sắp chìm vào giấc ngủ, sau lưng chợt có một mảng ấm áp dán vào. Một cánh tay rắn chắc vòng qua eo tôi, mùi bạc hà từ sữa tắm nhẹ nhàng lan tỏa, đánh thức từng dây thần kinh trong tôi.
Tôi cọ cọ vào người ấy:
“Thẩm Tu Viễn, mấy ngày nay có nhớ em không?”
Anh khẽ “ừ” một tiếng, hôn nhẹ lên vành tai tôi.
Ấm áp, nhồn nhột, khiến tôi không tài nào từ chối.
Tôi nũng nịu:
“Nhớ em mà lại mở em?”
“Không liên quan.”
“Đồ đáng ghét.”
Tôi giả vờ giận dỗi, ngay lập tức bị xoay người áp xuống.
Hai cơ thể dán sát vào nhau, nhiệt độ không ngừng tăng lên.
Anh thì thầm bên tai tôi, giọng khàn khàn:
“Nhạc Nhạc, sáng nay em gọi là gì?”
Tôi giả vờ ngốc nghếch:
“Đội trưởng Thẩm?”
Anh siết nhẹ eo tôi, cúi đầu hôn lên môi, vừa cắn mút vừa mơn trớn. Hương cam bạc hà từ kem đánh răng hòa quyện, từng chút một cướp đoạt hơi thở của tôi.
Bị hôn đến chóng mặt, tôi đành phải giơ tay đầu hàng:
“Ông xã… ông xã, chưa?”
Anh bật trầm thấp:
“Chưa đủ.”
…
Nửa đêm, tôi mệt lả nằm bò trên gối, duỗi chân đá một cái.
“Đội trưởng Thẩm, xe chạy nhanh quá, phiền nộp đi.”
“Hửm? Thế nào mới không gọi là nhanh?”
“Không phải kiểu đó!”
3
Khách hàng giục gửi phương án, buổi chiều tôi nhắn tin cho Thẩm Tu Viễn:
【Tối nay em phải tăng ca, không về ăn cơm đâu.】
【Ừ.】
【Có thể sẽ về hơi muộn, cứ ngủ trước đi nhé.】
【Ừ.】
Tôi trợn trắng mắt, ném điện thoại sang một bên.
Đồ đàn ông vô tâm, lời ngon tiếng ngọt chỉ biết trên giường, bình thường keo kiệt từng chữ.
Chín giờ tối.
“Giám đốc Doãn, phần còn lại cứ để bọn em lo, chị về sớm nghỉ ngơi đi ạ.”
Trợ lý Trần ân cần nhắc nhở: “Chị đừng để cảm lạnh nặng thêm.”
Tôi uể oải ừ một tiếng, cầm lấy chìa khóa xe.
Nhức đầu, chóng mặt, rõ ràng là bị say nắng rồi.
Chiều nay đã uống hai ống thuốc giải nhiệt, không biết giờ này còn lái xe không.
Do dự một lúc, tôi dứt khoát vứt chìa khóa trở lại bàn.
Ra khỏi công ty, một chiếc xe thể thao màu hồng phấn chói lóa đậu ngay trước mặt tôi.
Bạn thấy sao?