Giấu Một Chút Nắng [...] – Chương 8

Đêm đó, Hạnh Đào yên lặng ngồi bên bàn học, mắt đăm đăm quyển vở bài tập, tay cầm bút hồi lâu vẫn không viết một con chữ.

 

Một giọt nóng hổi từ khóe mắt rơi xuống, giống như mở phong ấn cho những tủi nhục của suốt bao năm, không dấu hiệu báo trước, cứ thế từng giọt từng giọt mặn đắng chảy dài.

 

Nếu có thể, mấy ai lại muốn một cuộc đời bình phàm.

 

Người ta có thể mong một tương lai tươi sáng và rực rỡ, cũng có thể ước một cuộc đời an yên và đủ đầy, có mấy ai sẽ muốn sống cả một kiếp người trong tầm thường và ảm đạm, sống tẻ nhạt cho đến khi già cỗi và c.h.ế.t đi.

 

Có chăng, đó cũng chỉ là sự trốn tránh hiện thực, hoặc là, cách để họ đối diện với cuộc sống.

 

Dương có thế đi trên con đường trải đầy hoa thơm để đến một tương lai xán lạn. Nhưng với Hạnh Đào, chỉ cầu một cuộc sống bình lặng là đã đủ rồi. 

 

Tầm thường cũng , chỉ cần có thể bình yên.

 

Vậy nên, nếu bước cùng cậu, không đủ sức, cũng không đủ can đảm.

 

Cô chọn cách đẩy cậu đi thật xa. Nói ích kỉ cũng , đó là cách duy nhất có thể bảo vệ mình.

 

Dẫu chưa một lần đối mặt, chưa một lần bày tỏ, cũng có thể tất cả đều do tự ảo tưởng ra.

 

Thế , Hạnh Đào biết nếu để bản thân tiếp tục chìm đắm, thì sẽ càng khiến trái tim mình thêm tổn thương.

 

Thậm chí, chỉ một chút sơ sẩy cũng có thể khiến cuộc đời của hỏng bét.

 

Cô không dám liều lĩnh.

 

Hạnh Đào ngồi trước ngọn đèn nhỏ, khuôn mặt đã đẫm nước mắt. Qua hồi lâu, nước mắt đã chẳng thể giữ những tiếng nấc tủi hờn.

 

Bà Mai đang ngồi khấu vá, không gian tĩnh lặng khiến cho tiếng nấc nghẹn càng thêm rõ ràng, bà ấy hốt hoảng vội vàng buông công việc trong tay xuống chạy đến bên cạnh .

 

Khi thấy những giọt nước mắt của Hạnh Đào, bà bối rối, chân tay luống cuống vụng về mà lau lên khuôn mặt non nớt của .

 

Bàn tay đầy chai sạn khiến mặt Hạnh Đào tê rát, không để ý, mẹ, khó nhọc mở miệng, giọng đã lạc đi vì khóc.

 

"Mẹ đã bao giờ suy nghĩ sẽ ly hôn với ông ấy hay chưa?"

 

Bà Mai vừa nghe câu hỏi của Hạnh Đào, bà sửng sốt, tâm thần có chút hoảng hốt với ánh mắt khó hiểu.

 

Qua hồi lâu, bà ấy khó khăn nuốt xuống một ngụm nước bọt, trong đầu nhanh chóng sắp xếp lại câu từ, cổ họng đột nhiên lại có chút đau rát khó khó nhọc mở miệng.

 

"Sao con lại chuyện lạ ? Xưa nay phụ nữ đã lấy chồng thì đều sẽ học cách chịu đựng, vì gia đình, vì con cái. Cuộc đời có mấy mươi năm đâu, rồi từ từ cũng sẽ qua thôi. Sau này, con có gia đình rồi sẽ hiểu cho mẹ..."

 

Không đợi bà hết, Hạnh Đào uất nghẹn đột nhiên bộc phát, gào lên.

 

"Mẹ đừng nữa..."

 

Sau đó, Hạnh Đào thất vọng mẹ lắc đầu, mặc cho những uất ức của mình trào ra, dần dần nhuộm đỏ khuôn mặt của mẹ .

 

"Mẹ chưa từng một lần hỏi con, rằng con muốn gì, con có từng muốn cuộc sống thế này hay không, con đã với mẹ, rất nhiều lần, mẹ à, con đâu muốn một cuộc sống có đủ cha đủ mẹ, luôn nơm nóp lo sợ và bất an."

 

"Con đã và mẹ gạt phắt đi, mẹ con không hiểu, mẹ phụ nữ ai mà chẳng , mẹ tất cả đều vì con."

 

"Nhưng mẹ à! Sự chịu đựng, nhẫn nhịn chắp vá cuộc hôn nhân này của mẹ, và cả sự hi sinh khốn kiếp của mẹ đổi lại cho con một tuổi thơ thật đáng sợ, bên trong đó đều là tiếng mắng chửi của cha, cơn giận của ông ấy luôn giống như một ngọn lửa, từ từ nhen nhóm và sau đó bùng lên đốt cháy tất cả."

 

"Khi đó, con co ro trong góc nhà, trốn phía sau cánh cửa sợ hãi không biết lúc nào ngọn lửa ấy sẽ cháy lan sang con. Con hãi hùng nghe tiếng đồ đạc bị đập vỡ, đau thắt lòng nghe tiếng nức nở của mẹ, con, chính con lại không thể rơi một giọt nước mắt."

 

"Mẹ sau này con lập gia đình rồi sẽ hiểu ư? Mẹ đừng lấy sự nhẫn nhịn của cả một thế hệ để trói buộc đạo đức người khác, giống như cái cách mà mẹ đối xử với bản thân."

 

"Là mẹ sợ hãi, mẹ không có dũng khí để bước đi một mình, nên, mẹ tàn nhẫn để con cùng chịu đựng với mẹ."

 

"Cuộc đời có mấy mươi năm, mấy mươi năm ấy chỉ sống để chịu đựng khổ sở, như mà có thể bâng quơ một câu một đời không dài hay sao? Có thật là chỉ cần chịu đựng rồi mọi chuyện sẽ qua hay không?"

 

Nói xong, Hạnh Đào giống như cạn kiệt sức lực, ngồi sụp xuống ôm mặt khóc nức nở.

 

Bao nhiêu năm, chịu bao nhiêu trận đòn cũng không khóc, giờ phút này nước mắt lại chảy ra lã chã, giống như muốn tuôn ra hết tất cả những uất ức của .

 

Bà Mai thẫn thờ, bàn tay vẫn giữ nguyên tư thế đang lau nước mắt cho Hạnh Đào mà chỏng chơ giữa không trung. Trong mắt bà ấy, có một thứ gì đó đang vỡ vụn, hai hàng nước mắt chảy xuống khuôn mặt khắc khổ. 

 

Có lẽ, một niềm tin đang dần sụp đổ.

 

Bà Mai muốn đưa tay ra ôm Hạnh Đào, muốn gì đó để an ủi con mình.

 

Thế , bà ấy đột nhiên cảm thấy bản thân không còn đủ tư cách, vốn từ ít ỏi trong đầu khiến câu an ủi trở nên thật vụng về, bà ấy cũng không tìm từ ngữ nào để phản bác.

 

Sự áy náy và hối hận trỗi dậy, khiến bà ấy tuyệt vọng buông thõng, cả người cũng sụp xuống, trông như đã già đi cả chục tuổi.

 

Sau cánh cửa, ông Chương đã đứng đó từ lâu, ông ta chằm chằm những tia sáng le lói qua khe cửa. Lần này, ông ta chỉ im lặng và sau đó bỏ đi.

 

Có lẽ do áy náy, cũng có thể vì một chút lương tri còn sót lại đã ngăn cản ông ta phát điên.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...