Thu qua, đông đến, xuân về, hạ sang.
Theo thời gian, một thứ cảm thanh thuần đã chớm nở theo từng lần vô gặp gỡ, từng ánh mắt bối rối, những lần len lén trộm bị bắt gặp.
Những lần chạm mặt của hai người đều sẽ là, Dương tinh nghịch chào hỏi và trêu ghẹo, Hạnh Đào nhút nhát né tránh và chạy trốn.
Quan hệ của hai người, lúc gần lúc xa, luôn có một bức tường vô hình ngăn ở giữa.
Dương điềm nhiên và vô tư, Hạnh Đào lại e dè chẳng dám bước qua.
Hai năm qua đi, cả hai đã học đến giữa học kì của lớp mười hai. Tất cả tất bật chuẩn bị cho kì thi đại học, chuẩn bị cho tương lai.
Từ hai năm trước, ông Hải sau một thời gian chật vật đã lấy lại phong độ khi xưa, những tưởng ông ấy sẽ đưa con trai lên thành phố học lại, thế Dương vẫn không chuyển trường.
Thế là, ông ấy liền tài trợ cho trường một cái sân thể dục, nâng cấp nhà vệ sinh và phòng hội đồng. Dương ở trường liền quan tâm khá đặc biệt.
Thành tích của cậu có thể xếp ở ba hạng đầu toàn khối, cậu không quá lo lắng cho kì thi đại học.
Hạnh Đào lại không giống , dù có thông minh, nhanh nhẹn thế nào, thời gian để ôn bài của quá ít ỏi.
Cha đã để đi học đã là sự tử tế cuối cùng của ông ta rồi. Còn kết quả thế nào, ông ta không quan tâm, cũng không đủ nhận thức để quan tâm.
Hạnh Đào chỉ mong có thể thi đỗ vào một trường đại học tầm trung trong tỉnh là tốt lắm rồi.
Hôm nay là ngày cuối cùng nộp nguyện vọng, đang lúc Hạnh Đào cầm bút phân vân trước tờ nguyện vọng, thì phía sau bị người ta đẩy một cái.
Cô vừa quay người đã thấy Dương đang nhe nhởn.
Chỗ ngồi của ở cạnh cửa sổ, Dương ở bên ngoài nhoài cả người ngó vào tờ nguyện vọng của , cậu nhướn mày.
"Đấy nhé, ít hơn người ta hẳn sáu tháng tuổi, nên em là đúng rồi nhé."
"Mà nhóc đã định sẽ thi vào trường nào chưa?"
Hương bạc hà thoang thoảng, khuôn mặt cậu gần trong gang tấc.
Hạnh Đào cắn môi di chuyển tầm mắt, lại tờ giấy để che giấu sự bối rối, chợt thấy trên đó có ngày sinh của .
Chưa đợi kịp phản ứng, Dương đã bị một cậu khoác vai kéo đi.
Ánh mắt cậu kia như có như không lướt qua khuôn mặt của Hạnh Đào, thì thầm trêu chọc Dương.
"Cũng biết chọn người để ghẹo quá nhỉ, đúng đứa xinh nhất khối mười hai đấy."
Dương lườm cậu ta, môi lại nở một nụ tươi rói, cậu vừa đi vừa ngoái lại tinh nghịch nháy mắt với Hạnh Đào.
Cô trừng mắt theo, khi bóng dáng của Dương khuất sau dãy hàng lang, một nụ hiếm hoi rơi trên gương mặt của .
"Hóa ra, sinh nhật của cậu ấy vào mùa xuân."
***
Cuộc sống có lẽ sẽ cứ yên ả như đến ngày tốt nghiệp.
Cho đến một buổi chiều, trời vẫn trong xanh, nắng vẫn chói chang đến nỗi khiến người ta phải nhíu mày. Một chuyện xảy ra đã vượt qua sức tưởng tượng của Hạnh Đào, khiến lại lần nữa như rơi vào căn hầm tối tăm.
Chiều hôm ấy sau khi tan học, Hạnh Đào vẫn như mọi ngày cọc cạch đạp chiếc xe đạp cũ từ trường trở về, chiếc xe này cũng mẹ xin từ nhà họ hàng xa giáo viên nọ.
Một trận huyên náo khiến Hạnh Đào ý, tăng nhanh lực chân đạp xe tiến về phía trước.
Đến nơi, sự việc xảy ra ngay trước mắt, chỉ ước mình chưa bao giờ thấy cảnh này. Thậm chí, Hạnh Đào đã ước bản thân chưa từng sinh ra.
"Gã này chắc lại thiếu rượu đây mà."
"Dạo trước thấy gã đang ở đội xây dựng của lão Nhân, tiền lương phải không ít chứ nhỉ?"
"Xời, nghe đồn gã thói cũ không bỏ , ăn cắp vặt, bị lão Nhân bắt đã đuổi rồi..."
"Gã như nghiện thế kia mà có vợ con xinh đáo để, phí thế..."
"Xinh thì gì, cái ngữ này rước về khác nào rước thêm của nợ..."
Giữa đám người đang vây xem, chỉ trỏ và bàn tán, Ông Chương vẻ mặt bất cần, không hề quan tâm người xung quanh đang bình phẩm và đánh giá.
Ông ta đang cầm chai rượu đã cạn sạch, nằm giữa đường gào khóc như một đứa trẻ hư hỏng đang ăn vạ đòi quà, chiếc xe Win cũ của ông ta nằm chỏng chơ ở một góc, phía trước là chiếc xe ô tô của ông Hải đang đỗ.
Ông Hải - một người đàn ông trung niên có dáng người hơi đậm, khuôn mặt hiền lành lúc này cũng đã sắp không giữ nỗi bực bội, trán nhăn lại, ông ấy đang cầm điện thoại gọi cho ai đó.
Hạnh Đào đã quá hiểu người cha của mình, chuyện ăn vạ kiểu này cũng không phải lần một lần hai ông ta đã .
Hạnh Đào thẫn thờ đứng đó, không biết do xấu hổ hay tức giận, người run lên, bàn tay nắm chặt chiếc xe đạp đến nỗi trắng bệch.
Xuyên qua đám người, Hạnh Đào nhận ra ánh mắt của một người mà không muốn gặp nhất lúc này.
Dương , ánh mắt của cậu lúc này có lẽ sẽ khiến Đào cả đời không thể quên.
Hụt hẫng, khó hiểu, tức giận và cả thương .
Hạnh Đào không biết có phải ảo giác của hay không, thấy bên trong ánh mắt ấy còn xen lẫn một tia khinh thường.
Tai Hạnh Đào ù đi, mặt bỏng rát, môi mấp máy muốn gì đó, cuối cùng lại chẳng thể phát ra một từ.
Cô không nhớ ngày ấy đã trở về nhà bằng cách nào.
Đêm đó, cha không về. Hạnh Đào và mẹ hiếm hoi có một buổi tối thảnh thơi, thế tâm trạng lại nặng như đeo đá.
Cô thẫn thờ ngồi nghe mẹ kể lại, cha đã nghỉ việc ở đội xây dựng, hoặc cũng có thể ông ta đã phạm sai lầm và bị người ta đuổi việc.
Buổi chiều nay, ông ta say rượu rồi bị ai đó xúi giục, cố va chạm chiếc xe đang đỗ bên đường của ông Hải, vừa lúc thiếu rượu, ông ta liền ngồi ăn vạ muốn xin một ít tiền.
Hạnh Đào ôm gối ngồi nghe, từng câu từng chữ mẹ phát ra như đang cắn nuốt từng chút một lòng tự tôn của , người mà thầm thương nhớ đã chứng kiến vẻ xấu xí nhất của , trong lòng Hạnh Đào càng lạnh lẽo và trống rỗng.
Những ngày sau đó, không còn thấy Dương nữa.
Cô trốn tránh cậu ấy, mà có lẽ, cậu ấy cũng đang tránh mặt .
Bạn thấy sao?