Giấu Một Chút Nắng [...] – Chương 22

Sáng hôm sau, Hạnh Đào tỉnh lại trong một vòng tay rộng ấm.

 

Những hình ảnh của đêm qua như một thước phim tua chậm đang chạy trong đầu, khiến hai má bất chợt ửng hồng.

 

Có khó tin, có ngại ngùng, cũng có m.ô.n.g lung khi nghĩ về tương lai, Hạnh Đào biết đang hạnh phúc.

 

Ánh nắng dìu dịu bên ngoài dọi vào cửa sổ, một loại ánh sáng nhu hòa tỏa khắp căn phòng.

 

Dương vẫn đang ngủ rất say, hơi thở của nhẹ nhàng đều đều khiến trái tim Hạnh Đào cũng bất giác cảm thấy yên bình.

 

Cô đưa tay vuốt nhẹ sống mũi rồi dọc xuống môi , môi có chút nhợt nhạt, dưới hai mắt còn có chút thâm đen, tuy khuôn mặt Dương vẫn rất đẹp, hiển nhiên đây là biểu hiện của người thiếu ngủ lâu ngày.

 

Hạnh Đào chợt thấy đau lòng.

 

Có lẽ, một tháng qua cũng không hề thảnh thơi.

 

Hạnh Đào nghịch ngợm khiến Dương có chút ngứa, mở mắt.

 

Đôi mắt vẫn rất sáng, vừa tỉnh ngủ còn có chút mơ màng, khi vừa thấy người trước mặt ánh mắt liền chứa đầy dịu dàng, bên trong đó đều là hình ảnh của .

 

Những năm qua, đã bao lần mơ về Hạnh Đào. Khi đã thật sự có , trái tim liền giống như vuốt ve và vỗ về mà bất chợt trở nên mềm nhũn.

 

Dương nhẹ nhàng ôm chặt vào lòng, như muốn khảm vào trái tim mình, mãi giữ ở bên cạnh. Giọng khàn khàn.

 

"Cho thêm một chút thời gian nữa, em nhé."

 

Hạnh Đào cảm nhận cảm mà đang kìm nén. Lần này đã có can đảm đón nhận nó, mỉm ôm thật chặt, giọng mềm mại ra lại giống như đang nũng.

 

"Được, em đợi ."

 

***

 

Một tuần nữa là đến ngày khai giảng, Hạnh Đào ở nhà sắp xếp lại công việc của mình.

 

Sau ngày hôm đó, Dương lại biến mất, có công việc trên thành phố cần phải giải quyết. Hạnh Đào nghe, không hỏi nhiều, bởi tin .

 

Vào một buổi chiều hanh hao, trong lúc Hạnh Đào đang sửa soạn giáo án, một vị khách không chào đón xuất hiện tại nhà khiến bất ngờ.

 

Bác Thích với khuôn mặt tái nhợt và thân hình đã trở nên thon gọn đang khúm núm ngồi trước mặt .

Sau ngày bị chồng đánh ngay giữa làng đó, có vẻ bác ta đã trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.

 

Hai bàn tay nắm chặt, thỉnh thoảng lại không ngừng chà sát vào nhau đã thể hiện tâm đang không ổn định của bác ta.

 

Hạnh Đào im lặng rót một cốc nước đẩy sang rồi im lặng chờ đợi. Qua hồi lâu, bác ta rốt cuộc cũng chuyện, giọng điệu có chút dè chừng.

 

"Ngày hôm đó, chắc...chắc là cháu đã chứng kiến mọi chuyện rồi."

 

Hạnh Đào ngẩng lên , bác Thích vẫn không dám thẳng . Đôi mắt của bác ta vô thần, đăm đăm vào hai bàn chân đầy thô kệch của mình. Hít một hơi như lấy dũng khí mở miệng .

 

"Mẹ cháu... Nó không điều gì khiến cháu phải xấu hổ đâu, cũng.. Cũng chưa bao giờ muốn... Chết, nó chưa bao giờ muốn bỏ rơi cháu. Thật đấy."

 

Nói đến đây, bác Thích bất ngờ ngẩng lên Hạnh Đào với ánh mắt khẩn thiết.

 

"Bác không có ý gì, chỉ là, không muốn cháu suy nghĩ nhiều. Cả nửa đời bác ít nhiều, cũng đã ra nhiều điều xấu xa, mẹ cháu... Nó rất tốt, cũng rất đáng thương.

 

"Bác không muốn vì bác mà đến khi c.h.ế.t rồi nó còn bị cháu hiểu lầm."

 

Bác Thích xong liền thở ra một hơi, Đào chờ đợi.

 

Hạnh Đào cắn môi.

 

"Chuyện của mẹ, cháu đã buông bỏ rồi, bác đừng lo."

 

Nghe lời này, sự căng thẳng trong mắt bác Thích dần tan đi.

 

Bác Thích đi khỏi, Hạnh Đào vẫn thẫn thờ ngồi trong sân. Thật ra, không để ý là đang dối, lúc này sự thật có ra sao thì với cũng không còn quan trọng nữa.

 

Mẹ và cha đáng thương hay đáng trách, thì hai người họ cũng đã mất rồi.

 

Cô muốn sống cho bản thân hiện tại, sống cho tương lai của và người , bởi đã quyết định bản thân sẽ không còn đơn nữa.

 

Cô nghĩ, bản thân cũng không cần ôm mãi muộn phiền này nữa.

 

Ân oán dây dưa giữa cha mẹ , có lẽ cứ như đi thôi.

 

Hạnh Đào đang đợi Dương trở về. Anh hai ngày nữa là công việc của sẽ xong, mọi chuyện đều sẽ giải quyết.

 

Hạnh Đào ra bầu trời xanh rộng, đau khổ hai mươi mấy năm, có lẽ sẽ kết thúc khi bên cạnh .

 

***

 

Làng Hiêng đã kết thúc vụ mùa, hương lúa mới, mùi rơm rạ bị đốt cháy mấy ngày nay luôn thoang thoảng trong không khí.

 

Trước đây, mùi vị này khiến Hạnh Đào rất chán ghét, bởi mùa gặt là mùa phải việc mệt mỏi nhất.

Thế lúc này, nó lại khiến cảm thấy bình yên đến lạ.

 

Giữa con đường làng rải đầy đá răm gồ ghề, chàng trai mỉm tiến về phía nhỏ mong manh phía trước.

 

Hạnh Đào mong manh đến nỗi, Dương vừa thấy từ xa liền cảm thấu đang lung lay trước cơn gió của buổi chiều tà.

 

Anh tiến nhanh về phía , không quan tâm xung quanh có người, liền cứ thế ôm chầm lấy .

 

Cánh tay Hạnh Đào có lẽ do đứng lâu trong gió mà có chút lành lạnh, đau lòng ôm thật chặt, bên chóp mũi là mùi hương bồ kết nhẹ nhàng, lòng mềm mại.

 

"Gió lạnh rồi, chúng ta về thôi."

 

"Vâng."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...