Giấu Một Chút Nắng [...] – Chương 20

Một buổi trưa khá oi ả, giữa làng Hiêng bỗng nhiên nổi lên một trận huyên náo.

 

Có tiếng quát mắng kèm theo tiếng tiếng gào khóc thảm thiết. Xen lẫn tiếng chửi bới là tiếng chó sủa inh ỏi. Một khung cảnh bạo lực gia đình đầy sống đang xảy ra ở ngôi làng nhỏ.

 

Ai nấy trong làng khi nghe loại âm thanh này đều nhận ra là đang có biến, đồng loạt chủ buông công việc trong tay xuống để chạy ra hóng hớt. Đâu đó có bà thím chạy từ quán gội đầu bên đường ra, trên tóc vẫn còn bọt xà bông.

 

Hạnh Đào lúc này đang đứng trong cửa hàng tạp hóa, dù không muốn hóng chuyện thì sự việc cũng đang bày ra ngay trước mắt.

 

Trên đường lớn, ông Chính - chồng bác Thích đang nắm đầu bác ta đánh túi bụi. Phía sau, con lớn của hai người đang chạy theo với vẻ khúm núm sợ sệt, đôi mắt xấu hổ láo liên xung quanh.

 

Ông Chính có vẻ đang không tỉnh táo cho lắm, mặt đỏ gay, mắt long lên sòng sọc, miệng liên tục tuôn ra từng quả dưa to bự.

 

"Con đĩ già, mày đi đặt điều cho người ta, tao bị người ta tới tận nhà để chửi đến không ngóc đầu lên , này thì thích ngồi lê mách lẻo này này này..."

 

Theo từng tiếng "này" phát ra là từng cái vả rơi xuống mặt bác Thích. Kèm theo là từng tiếng tru lên của bác ta vì đau. Mặt bác ta cũng bắt đầu trở nên sưng vù.

 

Xung quanh từng tiếng xì xào nổi lên, không một ai dám đi lên can ngăn.

 

Có lẽ, mọi người hóng hớt vẫn chưa đủ hả hê, cũng có thể họ e ngại con d.a.o dắt bên hông ông Chính.

 

Hoặc là, người ta đã muốn người như bác Thích ăn đòn từ lâu rồi.

 

Dù sao thì chuyện lớn chuyện nhỏ, chuyện tốt chuyện xấu trong nhà ai mà chưa từng bác ta mang đi quảng cáo chứ.

 

"Biết ngay cái mặt mụ này sẽ có ngày vỡ mồm quả chẳng sai mà."

 

Chú ba không biết từ lúc nào đã đứng cạnh Hạnh Đào buông một câu bình luận. Hạnh Đào mím môi ái ngại, định tiến lên thì ba nắm áo lại lắc đầu.

 

Có vài người đã bắt đầu không , đang tính đi lên thì ông Chính lại tuôn thêm một tràng.

 

"Đừng có ai có ý định giúp đỡ mụ, con mụ già này nó còn lừa người ta đi điếm, chính nó cũng là một con đĩ già. Mẹ kiếp, người ta bị mụ c.h.ế.t rồi, tưởng mụ sẽ yên thân, mới qua mấy năm mụ lại đi lừa người khác, may mà ông đây phát hiện sớm nếu không mụ lại thêm người nữa..."

 

"Hôm nay, ông sẽ đánh cho mày chừa, đánh xong ông phải bỏ mày. Loại già mất nết nhà mày..."

 

Quả dưa này to quá, ai nấy dừng luôn thái độ đang rục rịch.

 

Ông Chính vừa , đôi mắt đỏ ngầu của ông ta vừa lướt qua từng người đang vây xem, khi thấy Hạnh Đào, ánh mắt dừng lại trong chốc lát.

 

Tim Hạnh Đào giật thót.

 

Không hiểu sao, chợt nghĩ đến mẹ, nghĩ đến ngày ấy bác Thích cũng thường đến nhà cùng mẹ thì thầm to nhỏ, nhớ đến cái c.h.ế.t của bà ấy.

 

Qua bao năm, nỗi đau dần nguôi ngoai, lúc này lại đang rục rịch ngóc đầu trở lại. Hơn nữa, chân tướng đang dần hé lộ theo chiều hướng tồi tệ hơn.

 

Cô thầm cầu mong những gì đang nghĩ tới không phải sự thật, không thần phật nào chịu nghe lời cầu nguyện của .

 

Ông Chính vừa dứt câu, có vài người đã len lén về phía Hạnh Đào với ánh mắt thương . Hiển nhiên, Hạnh Đào đã nghĩ tới thì cũng có người chưa quên chuyện của bà Mai năm đó.

 

Họ lập tức liên hệ với những lời ông Chính , rồi tưởng tượng ra một câu chuyện hoàn chỉnh trong đầu.

 

Chú ba đứng cạnh đầy lo lắng, sau cùng kéo ra khỏi khung cảnh hỗn loạn vừa rồi.

 

Hạnh Đào về đến nhà, liền mệt mỏi ngủ một mạch đến chiều.

 

Đến khi không thể ngủ nữa, tỉnh dậy với tinh thần xập xệ.

 

Chợt nhớ đến mấy ngày nữa phải đến trường, Hạnh Đào liền trèo lên gác xép sắp xếp lại đồ đạc.

 

Một cái đinh đóng không đúng vị trí, Hạnh Đào thấy vô cùng khó chịu, muốn lấy nó ra, thế không hiểu sao chân tay đột nhiên run lên, kéo mãi không .

 

Lộc cộc.

 

Hạnh Đào chán nản ném chiếc kìm trong tay ra, ủ rũ ngồi xuống sàn nhà.

 

Một, hai, ba giọt nước mắt chảy ra trong vô thức. Hạnh Đào cũng trong vô thức đưa tay quệt đi, thứ nước mặn chát đấy càng lau lại càng rơi nhiều hơn.

 

Khi tâm trạng của không tốt, chỉ một rắc rối nhỏ cũng có thể khiến tinh thần của suy sụp.

 

Khi nỗi buồn dần dần bành chướng, cũng là lúc cảm bắt đầu mất kiểm soát.

 

Dần dần, nỗi buồn lên đến đỉnh điểm, mới có thể khóc một trận. Hạnh Đào ôm mặt nức nở, từng giọt nóng hổi len qua kẽ tay.

 

Hạnh Đào luôn là người giấu cảm rất giỏi. Suốt một tháng nay, trong lòng lâm vào khủng hoảng, tâm trạng cực kì tội tệ, không ai bên cạnh nhận ra.

 

Cho đến hôm nay, chứng kiến sự việc kia giống như giọt nước tràn ly, khiến sự chống đỡ của phút chốc vỡ tan tành.

 

Cô và Dương, vốn đã rất xa vời, giờ đây nếu suy đoán của là thật, Hạnh Đào lại càng không thể cho bản thân một cơ hội nào với nữa.

 

Hai người chưa từng cho nhau danh phận đúng nghĩa, thế nên cảm giác thất này đi đâu, gặp ai để bắt đền chứ.

 

Cuối cùng vẫn chỉ một mình chịu đựng dày vò.

Cô nhận ra, khi một thứ càng khó có , người ta sẽ càng có xu hướng nâng niu và trân trọng nó.

 

Khi con người ta yếu đuối nhất, sẽ mong mỏi có thể tìm một nơi bình yên để vỗ về.

 

Hạnh Đào khóc trong câm lặng, tại sao lúc này lại nhớ nhiều đến thế, chẳng thể gì, cuối cùng bất lực hóa thành nước mắt.

 

Thà rằng cứ như trước đây, chưa từng biết đến sự dịu dàng của , thì có lẽ lúc này sẽ không chật vật đến .

 

Một tháng không dài, đủ để một kẻ thiếu thốn cảm như Hạnh Đào tham luyến quãng thời gian hạnh phúc đó.

 

Một từng chịu đựng tổn thương sẽ thật sự khó khăn khi đi tìm hạnh phúc.

 

Một chịu nhiều tổn thương, ấy luôn có cảm giác không an toàn, luôn sợ hãi mọi thứ ở tương lai, luôn sống trong lo âu và nghi ngờ.

 

Cô ấy có thể sẽ yếu đuối để rồi sa ngã vào mấy thằng tồi và phụ thuộc vào hắn.

 

Cũng có thể giống như Hạnh Đào, trang bị xung quanh mình đều là gai nhọn, khiến người ta rất khó để đến gần.

 

Dương đã cẩn thận từng bước để đến gần , chỉ trong một giây phút khi Hạnh Đào để sự sợ hãi của mình thoát ra, tất cả đã trở về con số không.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...