Ngày có kết quả thi đại học, Hạnh Đào đang ở trong bệnh viện.
Cô đã đúng nguyện vọng trúng tuyển vào một trường đại học tầm trung trong tỉnh.
Thế lúc này, Hạnh Đào khuôn mặt trắng bệch của mẹ đang nằm trên giường bệnh, tâm trạng cũng không thể vui vẻ nổi.
Ngày hôm ấy, khi chạy về đến trước sân nhà, xuyên qua hàng rào tre, thấy mẹ người ta khiêng lên cáng mang đi bệnh viện.
Tay bà ấy vô lực buông thõng, có cảm giác như sinh mệnh của bà cũng đang lung lay sắp đổ, trong không khí sặc mùi thuốc sâu.
Cô không thấy cha, chỉ thấy ba và mấy người hàng xóm. Chú ba , mẹ đã uống thuốc sâu để tự sát.
"Cha cháu không có ở nhà, cũng may bác Thích sang tìm mẹ cháu mới bắt gặp mà gọi người tới cứu."
Hạnh Đào nghe mà trong lòng trống rỗng. Nhìn lên khuôn mặt trắng nhợt như tờ giấy của mẹ, đôi mắt bà ấy đã hai ngày nhắm chặt, trong đầu lại là một mảng tăm tối.
Sau hai hôm mê man, bà Mai cuối cùng cũng đã tỉnh lại, bà ấy lại ngủ rất nhiều, mỗi ngày chỉ tỉnh táo một lúc rồi lại ngủ.
Hạnh Đào không quen, mẹ là người có thói quen thức khuya dậy sớm, thường ngủ rất ít. Đột nhiên, một ngày bà ấy ngủ nhiều như khiến sợ hãi.
Hạnh Đào không biết khi mẹ uống thuốc tự sát có từng có chút đắn đo nào hay không, lúc này, vào đôi mắt của mẹ, biết bà ấy đã hối hận rồi.
Đôi mắt bà Mai đã không còn có tiêu cự, bà ấy cố gắng xác định vị trí của Hạnh Đào mà chằm chằm, đôi môi tái nhợt phát ra từng chữ một cách khó nhọc.
"Mẹ giấu ... một ít tiền, cất ở dưới đáy hòm, ông ta... không biết đâu, con cầm... Cầm để mà lo học phí."
Hạnh Đào mẹ, trái tim như bị ai bóp nghẹt.
Từ ngày mẹ xảy ra chuyện, cha không hề bén mảnh đến đây một lần nào, mọi thủ tục đều do ba của lo liệu. Một suy đoán đáng sợ luôn quẩn quanh trong đầu lúc này càng xác định. Hạnh Đào lấy hết can đảm mở miệng.
"Thứ đó, là ông ta ép mẹ uống... Phải không?"
Bàn tay khô khốc đang nắm lấy tay chợt run rẩy, ánh mắt vô thần hiện lên một tia xao . Hạnh Đào cảnh này, biết bản thân đã đoán đúng. Cô không thể kìm nén nữa mà khóc nấc lên.
Nghe tiếng khóc của , bàn tay đầy vết chai sạn càng nắm chặt.
"Đừng ra, không... Không cần , mẹ xin con, mẹ có... c.h.ế.t cũng không sao, nếu ông ta có... Ông ta có... tiền án sẽ ảnh hưởng đến con..."
Vai Hạnh Đào run lên vì tức giận, đến cuối cùng, mẹ vẫn cố chấp đến thế.
"Mẹ biết không? Mẹ càng như , lại càng khiến con cảm thấy bản thân giống như một tội nhân, tại sao mẹ tàn nhẫn với con như thế?
"Phải chăng, trên đời này không có con, mẹ sẽ không phải chịu đựng tất cả những khổ đau này, cũng sẽ không..."
Bàn tay Hạnh Đào đột nhiên bị nắm đến phát đau, ngăn cản ra lời cuối cùng.
Bà Mai trong hoảng loạn.
"Nếu con ra, mẹ... có c.h.ế.t cũng không thể... Không thế nhắm mắt, mẹ hối hận rồi... mẹ có lỗi với con, coi như... để mẹ trả một chút nợ đi, không...?"
Hạnh Đào hốt hoảng, nắm c.h.ặ.t t.a.y bà ấy trấn an. Có lẽ đã thấm mệt, bà ấy lại dần thiếp đi, bàn tay vẫn nắm tay Đào thật chặt.
Ánh mắt Hạnh Đào vô hồn ra cửa sổ.
Chúng ta không thể gọi tỉnh một người cố chấp muốn u mê, Hạnh Đào từ bỏ. Qua hồi lâu, nặng nề mở miệng.
"Mẹ muốn thế nào, thì cứ như đi."
Nghe lời này, bàn tay đang nắm c.h.ặ.t t.a.y mới từ từ thả lỏng.
***
Sự chịu đựng và nhẫn nhịn cho những bi kịch nhỏ, dần dần sẽ tạo ra những bi kịch càng lớn hơn.
Bà Mai đã hối hận, tiếc là hối hận cũng không còn cơ hội để sửa lại nữa.
Sau một tuần trong bệnh viện, bà ấy trả về. Đến ngày hôm sau, bà ấy mất, mất vào một ngày mưa tầm tã.
Có lẽ, cũng là một sự giải thoát.
Ngày phát tang, ông Chương ngồi một góc uống rượu, mọi người đến viếng đều ông ấy, ánh mắt chứa đủ loại tâm trạng.
Ông ta ngồi trong góc thiếu ánh sáng, lủi thủi và đơn.
***
Vài ngày sau, ba đến nhà. Hai cháu ngồi ngoài hiên chuyện.
Trong nhà tối om, ba ngó vào lắc đầu. Ông Chương lại say rượu, ông ta nằm trên võng ngủ như một con ch.ó chết.
Chú ba lấy ra một phong bì đưa cho Hạnh Đào, bên trong có giấy báo nhập học kèm theo một sổ tiết kiệm. Hạnh Đào vừa đến số tiền bên trong liền hốt hoảng, ba .
"Một nhà hảo tâm biết hoàn cảnh của cháu, họ hi vọng cháu có thể tiếp tục con đường học tập."
Tay Hạnh Đào run run, số tiền quá lớn đối với , đó là số tiền lớn nhất mà cầm từ trước đến nay.
"Cháu có thể biết người đó là ai không?"
Chú ba thở dài, có chút thương lắc đầu.
"Chỗ này đủ cho cháu trang trải việc học trong mấy năm. Cháu có thể coi họ là ân nhân, là người đã cứu cháu khỏi cuộc sống tăm tối này, người ta giúp cháu cũng chỉ là việc tiện tay thôi, họ không coi đó là chuyện gì to tát cả. Có khi, người ta không muốn cho cháu biết là vì họ muốn tránh muốn rắc rối, cháu cứ cầm tiền là rồi."
Một giọt nước mắt rơi trên tấm sổ tiết kiệm.
Hóa ra, người ở trên cao và kẻ ở dưới đáy xã hội khác nhau không chỉ là địa vị.
***
Mấy ngày sau, ông Chương vẫn tiếp tục chìm trong men rượu. Từ ngày vợ mất, ông ta không lúc nào tỉnh táo.
Trời vừa dứt cơn mưa chiều, Hạnh Đào ngồi ngoài hiên màn đêm dần buông xuống. Đột nhiên, tiếng cơ chói tai của chiếc xe Win vỡ không gian yên ắng.
Cha dừng xe, vừa bước vào nhà đã hét ầm lên, hơi rượu lan tràn trong không khí khiến Hạnh Đào sợ hãi. Một cảm giác nguy hiểm quen thuộc bao trùm căn nhà ọp ẹp. Hạnh Đào quay người muốn bỏ chạy.
Thế không kịp, tóc bị ông ta kéo mạnh xuống khiến da đầu tê dại, còn chưa kịp định thần thì miệng đã bị một miếng giẻ bịt chặt. Sau đó, từng quả đ.ấ.m đã đánh lên người , kèm theo đó là từng câu mắng chửi.
"Mày là con đĩ non, mày cũng giống con mẹ mày, cũng không yên phận phải không..."
"Mẹ kiếp, khốn kiếp. Tao sẽ đánh cho mày phải biết thân biết phận."
"..."
Theo từng lời bẩn thỉu ông ta tuôn ra, là từng nắm đ.ấ.m liên tục đánh xuống.
Hạnh Đào say xẩm mặt mày, cả người đau đớn. Trước đây, mỗi lần ông ta lên cơn, mẹ sẽ đều chắn ở phía trước. Nhưng giờ, không còn ai có thể bảo vệ nữa.
Thoang thoảng trong không khí, ngửi mùi thuốc sâu. Hạnh Đào lâm vào cơn sợ hãi cùng cực. Cô đã đoán ông ta đang định gì.
Thế , đã không còn sức lực để trốn chạy nữa. Đôi mắt dần dần khép lại, vô vọng nghĩ đến tử vong.
Bỗng nhiên, một tiếng lớn phát ra từ phía cửa, Hạnh Đào như thấy một bóng dáng cao lớn đang vội vã lao về phía mình.
Cô không còn ý thức sự việc xung quanh, chỉ cảm giác một vòng tay rộng lớn ôm lấy . Sau đó, bước chân vững vàng của người ấy đưa rời khỏi nơi đau thương này.
Không đau nữa, cũng không còn cảm giác gì nữa. Hạnh Đào mệt mỏi cùng cực, rơi vào hôn mê.
Bạn thấy sao?