Buổi chiều cuối hạ, nắng vẫn còn chút gay gắt.
Trời quang, tạnh ráo, gió hổi hiu hiu.
Đột nhiên, nắng dần tắt, gió nổi lên, mây đen ùn ùn kéo tới, che đi một khoảng rộng bầu trời đang trong xanh.
Cái thời tiết ẩm ương, xem khí thế này, hẳn là sắp bắt đầu một trận mưa lớn.
Từng người chạy trên đường cái lại càng vội vã hơn. Không ai muốn dính mưa ướt át vào độ này cả.
Giữa cánh đồng đã bắt đầu ngả vàng, một bé chừng mười ba mười bốn tuổi đang cố gắng đi nhanh qua từng ô trũng dưới ruộng, bàn tay lấm lem dính đầy bùn đất vẫn đang vội vàng vạch từng hòn đá nhỏ.
Một, hai, ba con ốc nhỏ bằng ngón tay cái ném vào trong cái xô nhựa, nom cái xô đã quá cũ, có chút ọp ẹp.
Mây đen kéo tới càng lúc càng nhanh, mưa đã đến rất gần.
Hạnh Đào vào cái xô nhựa mới chỉ có vài ba con ốc bươu vàng, cùng vài con cua đồng mà đột nhiên rùng mình.
Nhà Hạnh Đào có nuôi một đàn vịt hơn chục con. Chiều chiều, cha sẽ giao nhiệm vụ cho đi bắt ốc cho đầy cái xô nhựa thức ăn cho vịt.
Hôm nay có chút đen đủi, vừa lội xuống ruộng thì trời bắt đầu nổi dông.
Hạnh Đào thở dài, lại lần nữa về phía mây đen đang kéo tới. Có lẽ, hôm nay lại khó tránh một trận mắng nhiếc.
Cô từ dưới ruộng lội lên, vừa kéo ống quần xuống liền nghe tiếng quát.
"Cái Ánh, thằng Dương, trời sắp mưa lớn rồi, về nhà... Về nhà mau!"
Hạnh Đào ngẩng lên, tiếng quát phát ra từ nhà của ông Hải Hoàng.
Nhà ông Hải Hoàng giàu có tiếng ở trong làng, xây một căn nhà vườn rất rộng, xung quanh đều là cây trái.
Nằm giữa những ngôi nhà đất ọp ẹp, một ngôi nhà xây khang trang tất nhiên là nổi bật hơn cả.
Con trai duy nhất của ông Hoàng tên Hải, thế nên trong làng vẫn thường gọi nhà ông là nhà Hải Hoàng.
Ông Hải năm xưa đi học đại học ở thành phố lớn, học xong lại lấy vợ xây nhà ở thành phố. Dân làng đồn, nhà ông ăn rất lớn, có đến mấy cái nhà máy.
Ông ấy đã ủng hộ và đầu tư rất nhiều tiền để xây dựng quê hương. Thế nên, nhà ông Hải Hoàng trong làng có danh tiếng cực tốt.
Tiếng quát vừa rồi là của bà Xuân, vợ ông Hoàng.
Bây giờ, Hạnh Đào mới ý đến ở thửa ruộng bên kia có hai cậu cũng đang đi nhặt ốc giống mình.
Nghe tiếng gọi, cậu bé tên Dương trạc tuổi Đào vừa vừa giơ lên túi ốc nhỏ trong tay khoe với bà cụ đang đứng trên bờ.
Bà Xuân đã chạy từ nhà xuống đến gần dưới ruộng, mặt nhăn nhó, lời thốt ra lại rất chiều.
"Được rồi, cháu ngoan của bà giỏi quá. Sắp mưa rồi, chúng ta về thôi. Dưa hấu trong tủ cũng mát rồi, cháu bà thích nhất đấy."
Hai đứa trẻ cũng rất ngoan ngoãn, nghe lời này liền gật đầu đáp vâng.
Cậu bé tên Dương kia còn nhảy cẫng lên hoan hô.
Hạnh Đào thầm khinh bỉ, cậu ta lớn tướng rồi mà vẫn còn nũng như trẻ con thế.
Cô đã lội từ dưới ruộng lên, tuy trong lòng đang khinh bỉ, lại yên lặng đứng trên đoạn đường nhỏ ngơ ngẩn mà .
Ba bà cháu vui vẻ trở về, lúc đi ngang qua Hạnh Đào, Dương dừng lại, cậu tinh nghịch ngó vào chiếc xô nhựa của , rồi lại ước lượng chiếc túi ốc trong tay mình, với vẻ đắc ý.
Sau đó, Dương đưa túi ốc trong tay cho .
"Này, nhặt ít thế, cho đấy, nhóc cầm đi."
Hạnh Đào giật mình ngây ngẩn.
Một suy nghĩ khác lạ đột nhiên nảy lên trong đầu .
Cô vào đôi tay trắng nõn có chút mũm mĩm của Dương, tuy lấm lem vào vẫn có cảm giác sạch sẽ lạ thường.
Đó là bàn tay của một đứa trẻ thương và bao bọc.
Nghĩ đến cái xô mới chỉ có vài con ốc, Hạnh Đào do dự đưa tay ra, khi thấy bàn tay đen nhẻm của mình, đột nhiên có chút ngại ngùng, vô thức rụt tay lại giấu ra sau lưng.
Lúc này, mới nhận ra suy nghĩ khác lạ vừa rồi nảy ra trong đầu mình là gì.
Không phải đứa trẻ nào cũng giống .
Hạnh Đào đi nhặt ốc là công việc phải cho xong, còn đối với Dương chỉ là trò chơi tiêu khiển.
Một bên thương , đùm bọc, sống vui vẻ vô tư lự.
Còn ... Hạnh Đào mím môi cúi đầu xuống bàn chân nhỏ bé lấm lem của mình, xấu hổ đến nỗi muốn bỏ chạy.
Cô đã mười lăm tuổi rồi, thân hình lại nhỏ bé gầy gò giống như chỉ mới mười ba tuổi, cũng do lâu ngày ăn uống thiếu dinh dưỡng mà ra.
So với thân hình cao lớn khỏe mạnh của Dương, trông Hạnh Đào càng thêm nhỏ bé.
Dương thấy không nhận, cậu ngạc nhiên.
"Sao thế?"
Hạnh Đào lý nhí.
"Tôi không quen cậu. Tôi không lấy đồ của người lạ."
Dương nghe xong nghiêng đầu .
"Nhóc tên gì?"
Hạnh Đào có chút ngại ngùng, đáp lại một cách cụt lủn.
"Đào."
Nhưng sau đó lại cảm thấy cái tên ấy quá mức quê mùa, bổ sung.
"Hạnh Đào."
Dương mỉm .
"Chào nhóc, tên Dương, Nguyễn Đình Dương."
"Đấy nhé, biết tên nhóc là Hạnh Đào, nhóc cũng biết tên là Dương, cũng tính là quen biết rồi nhé."
Bà Xuân đã cùng chị Ánh đi một đoạn, thấy Dương vẫn chậm chạp liền quay lại nhắc nhở.
"Dương, nhanh lên con."
"Vâng."
Dương cũng mặc kệ Hạnh Đào có lấy hay không, cậu vòng ra sau đặt cả túi ốc vào trong xô của rồi chạy biến.
Hạnh Đào về phía ba người đã đi càng lúc càng xa, qua hồi lâu mới thu hồi tầm mắt.
Có thêm số ốc của Dương, lúc này cái xô đã đầy hơn phân nửa, trầm ngâm.
Trận đòn hôm nay hẳn là thoát rồi nhỉ?
Bạn thấy sao?