Sáng hôm sau đến lớp, khi thấy tôi đổi kiểu tóc hoàn toàn, Thẩm Mục Xuyên ngạc nhiên rất lâu, còn không ngừng xin lỗi tôi.
Tôi thấy phiền muốn chết. Tôi chỉ muốn yên tĩnh mà học hành.
Ai ngờ, Thẩm Mục Xuyên lại ra chuyện chấn toàn trường – ta đến lớp với cái đầu trọc lóc!
Dù gương mặt ta có đẹp đến đâu thì đầu trọc vẫn rất nổi bật, lập tức trở thành tâm điểm của cả trường.
Nhất là lúc tan học, ta còn bám theo tôi phía sau với cái đầu bóng lưỡng ấy.
“Giờ thì em hết giận rồi chứ? Anh cũng cắt tóc rồi nè như vầy có phải là hợp đôi lắm không?”
Hợp cái đầu ấy thì có!
Lúc đó tôi chỉ cảm thấy Thẩm Mục Xuyên đúng là thần kinh, vội vàng tránh xa.
Ai mà ngờ, từ đó bắt đầu xuất hiện đủ loại tin đồn trong trường. Người ta tôi và Thẩm Mục Xuyên cắt tóc đôi, đang sớm.
Tôi thật sự không hiểu nổi, tóc ngắn với đầu trọc thì liên quan gì đến chuyện nhau?
Hôm đó, vào tiết tự học sáng sớm, thầy giám thị trực tiếp gọi tôi và Thẩm Mục Xuyên lên văn phòng.
“Lát nữa không cần biết họ gì, em cứ đổ hết lên đầu .”
Thẩm Mục Xuyên cúi xuống thì thầm bên tai tôi, khiến tai tôi đỏ bừng, tim đập loạn cả lên.
“Sắp lên lớp 12 rồi, biết bây giờ nhiệm vụ quan trọng nhất là gì không? Vậy mà còn sớm!”
Nghe thấy lời thầy, tôi lo đến toát mồ hôi trán.
Còn Thẩm Mục Xuyên thì lại dửng dưng, “Em thích ấy là chuyện của em. Em đảm bảo sẽ không ảnh hưởng đến việc học của học bá đâu.”
Tôi càng cúi thấp đầu hơn, chỉ nghe thấy cuộc đối thoại giữa thầy và Thẩm Mục Xuyên.
Cả trường đều biết chuyện Thẩm Mục Xuyên theo đuổi tôi. Với một học sinh ngoan như tôi, đó đúng là một gánh nặng tâm lý.
“Tôi xin , đừng dây dưa với tôi nữa.”
Tôi sắp bị cái tên ăn chơi này ép khóc đến nơi.
“Tôi chỉ muốn tập trung học, thi vào một trường đại học tốt, tôi không có thời gian và tinh thần để chơi với .”
“Vậy… nếu em đậu đại học rồi, có chịu không?”
Hai chữ “đại học” như chạm vào dây thần kinh của tôi. Tôi nghĩ ra một kế hoãn binh:
“Tôi muốn thi vào Đại học Thanh Bắc. Nếu thực sự kiên trì đến , thì thi đậu Thanh Bắc đi.”
“Không nuốt lời. Chỉ cần thi đậu cùng em vào Thanh Bắc, em sẽ đồng ý .”
“Với điều kiện là phải tự thi đậu.”
Tôi chỉ coi đó là một cái cớ để kéo dài thời gian, đâu ngờ rằng Thẩm Mục Xuyên như uống nhầm thuốc, đột nhiên biến thành người ham học.
Nhờ thế, tôi yên ổn suốt một năm.
Sau kỳ thi đại học, bệnh của ba tôi chuyển biến xấu. Tinh thần của mẹ tôi cũng vì thế mà trở nên bất ổn.
Tôi không nộp nguyện vọng vào Thanh Bắc.
Mà chỉ chọn một trường đại học loại một ở địa phương.
Hôm nhận giấy báo trúng tuyển, Thẩm Mục Xuyên gọi điện cho tôi, vô cùng phấn khích.
Anh ấy nhắc tôi đừng quên lời hứa năm xưa.
6
Khai giảng năm đó, dĩ nhiên Thẩm Mục Xuyên không đợi tôi, vì tôi đâu có nộp nguyện vọng vào Đại học Thanh Bắc.
Tôi đã chặn số ấy, mà chỉ một tuần sau khi nhập học, vẫn tìm tôi.
Hôm đó, tan học về ký túc xá, tôi nghe mấy cùng phòng bên ngoài ký túc xá có một cực kỳ đẹp trai đang cầm ảnh đi tìm người.
“Là trai cậu đến tìm đúng không, Nam Kiều?”
Tôi vội vàng chạy ra, và ngay khoảnh khắc thấy Thẩm Mục Xuyên, tôi cứ ngỡ mình đang mơ.
Anh ấy thật sự tìm tới tận đây.
Thẩm Mục Xuyên mừng rỡ ôm chầm lấy tôi, như một đứa trẻ tìm lại món đồ thích, mồ hôi nhễ nhại mà vẫn tươi rói.
“Sao lại đến đây?”
“Anh tới để thực hiện lời hứa chứ sao.”
Vừa , còn rút ra thẻ sinh viên của Đại học Thanh Bắc.
Là tôi thất hứa. Anh đã vào ngôi trường mà tôi mơ ước, còn tôi lại phải ở lại thành phố này.
“Hồi đó tôi chỉ thôi. Với lại tôi cũng không thi vào Thanh Bắc.”
“Em không giữ lời. Rõ ràng điểm em đủ để đậu mà cố không nộp hồ sơ. Vậy nên phải đích thân tới đây tìm em.”
Tôi vừa định mở miệng thì bóng đổ xuống, rồi môi tôi bỗng nóng ran.
“Anh mặc kệ. Đóng dấu rồi thì em là người của . Nam Kiều, cả đời này nhận định em rồi.”
“Anh quá đáng lắm!”
Tôi vừa khóc vừa lúng túng, lòng thì rối như tơ vò. Tôi chưa bao giờ thân mật với con trai như thế, và Thẩm Mục Xuyên cũng không ngờ tôi lại đơn thuần đến .
Anh sững lại một chút, rồi bất ngờ bật , mọi cơn giận phút chốc tan biến. Anh ôm tôi thật chặt, ghé vào tai thì thầm những lời ngọt ngào khiến người ta rung .
“Kiều Kiều, hứa sẽ em cả đời. Đợi đến khi tốt nghiệp, mình kết hôn nhé.”
Một đời người rất dài, còn từ “kết hôn” thì quá nóng bỏng, quá rực rỡ.
Thẩm Mục Xuyên vẫn như xưa — kiêu ngạo, cuồng nhiệt — ai có thể từ chối một bốc lửa như thế khi đang ở tuổi mười tám đôi mươi?
Sau đó, vì không chịu nổi cảnh xa, tìm người quen lo thủ tục chuyển trường, chuyển hẳn về học cùng tôi. Chuyện này khi đó từng chấn cả trường đại học của tôi.
Hôm chuyển trường, tôi đang thêm ở thư viện cùng một khóa trên.
Lúc ấy đang chỉ tôi cách dùng hệ thống quản lý thư viện, thì Thẩm Mục Xuyên bước vào và thấy.
Hôm đó kéo tôi ra khỏi thư viện, nắm tay tôi đi giữa sân trường, khiến không ít người trông thấy.
Anh cực kỳ tức giận, như thể muốn tuyên bố với cả thế giới rằng tôi là người của , là “vật sở hữu” không ai chạm vào.
“Nam Kiều, em phải rõ, mới là trai của em!”
Khóe mắt Thẩm Mục Xuyên đỏ lên, giọng đầy giận dữ và cảnh cáo.
Tôi hiểu rất rõ, là người có tính chiếm hữu cực cao, đặc biệt là với tôi.
Có Thẩm Mục Xuyên bên cạnh, cuộc sống của tôi bận rộn hơn rất nhiều.
Ngoài việc học và thêm, tôi còn phải dành thời gian ở bên .
Vì bận rộn mà tôi thường xuyên lỡ cuộc gọi, hoặc trả lời tin nhắn chậm.
Chương 6 tiếp :
Bạn thấy sao?