Thầy giáo dạy triết học từng , trong một mối quan hệ, vì một người, ta nguyện trở thành phiên bản tốt hơn của chính mình.
Tôi đã nỗ lực không ngừng, chỉ để chứng minh rằng mình xứng đáng sánh bước bên .
Nhưng dù tôi có cố gắng đến đâu, đích đến trong cuộc đời tôi cũng mãi mãi không thể chạm tới vạch xuất phát của Thẩm Mục Xuyên.
Đã bảy năm trôi qua tôi vẫn chỉ là tôi – một người bình thường, tiếp tục vật lộn trong bùn lầy của cuộc sống.
“Tiểu Xuyên à, em cứ tụi nó bắt nạt chị ruột em như sao?”
Câu của người phụ nữ kia khiến tôi sững người.
Thẩm Mục Xuyên không phải con một à? Sao lại có chị ?
Tôi lén quan sát ấy, đúng lúc ánh mắt ấy cũng đang tôi, như thể vừa phát hiện ra điều gì thú vị, liền kéo lấy tay tôi, rất thân mật.
“Em là của A Xuyên phải không?”
Tôi vội lắc đầu, ấy lại tươi hơn nữa: “Không thì sao chị thấy em trông quen thế.”
“A đúng rồi! Chị nhớ ra rồi, em là Nam Kiều!”
Lục Châu đột nhiên hét lớn, cuối cùng cũng nhận ra tôi.
Ngay khi ta gọi tên tôi, cả không gian lập tức chìm vào im lặng.
Người phụ nữ đang nắm tay tôi cũng vô thức siết chặt hơn.
Không cần đoán cũng biết, với tư cách là “ cũ tai tiếng”, tôi chắc chắn chẳng có lấy một chút danh tiếng nào tốt đẹp trong vòng bè của Thẩm Mục Xuyên.
Mọi người đưa mắt nhau, không khí bắt đầu trở nên gượng gạo.
Thẩm Mục Xuyên ngửa đầu uống cạn ly rượu trong tay.
Sau đó, quét mắt mọi người, lạnh nhạt : “Nhìn cái gì? Tiếp tục đi.”
Rồi liếc mắt ra hiệu cho tôi ngồi lại chỗ bên cạnh .
Tôi bất an ngồi xuống, tuy ai nấy đều tiếp tục trò chuyện như cũ, vẫn không ngừng liếc trộm về phía tôi và .
“Không ngờ hôm nay lại gặp em ngoài đời, giới thiệu một chút nhé, chị là chị họ của A Xuyên, chị tên là Giang Tĩnh.”
Chị họ?
Thông tin này tôi hơi choáng.
Thì ra là tôi hiểu nhầm.
Giang Tĩnh có vẻ là người thân thiện, chắc cũng vì nơi đây chỉ có hai người phụ nữ, nên ấy ngồi sát lại gần tôi, bắt đầu thao thao bất tuyệt.
“Hèn gì dạo trước chị giới thiệu bao nhiêu người mà A Xuyên chẳng thèm để mắt, ra là đã giấu kỹ một bé ngoan như thế này rồi.”
Lục Châu cũng xáp lại hóng chuyện: “Chị Tĩnh, chị quên năm đó cậu Thẩm nhà ta sống dở chết dở à?”
Câu ấy khiến cả người tôi lạnh toát. Đúng như tôi nghĩ, họ vẫn còn nhớ rõ tôi.
Vậy hôm nay Thẩm Mục Xuyên đưa tôi đến đây, là để tiếp tục tôi khó xử sao?
Tôi cẩn thận quan sát những người xung quanh. Còn thì vẫn ngồi đó, vẻ mặt bình thản, nghe Lục Châu kể tiếp những chuyện xảy ra sau khi chúng tôi chia tay.
“Mọi người biết không, hồi đó đại thiếu gia nhà họ Thẩm của chúng ta bị bán chỉ với hai trăm nghìn tệ đó, bị bỏ mặc dưới mưa suốt một đêm, kết quả là nhập viện vì viêm phổi nặng.
“Thế mà thủ phạm còn chẳng thèm đến bệnh viện thăm lấy một lần.”
Lục Châu tôi chằm chằm — với tư cách là người em thân nhất của Thẩm Mục Xuyên, chắc hẳn ta hận tôi thấu xương.
“Ai mà nghĩ , Thẩm Mục Xuyên chỉ đáng giá hai trăm nghìn, đúng là khó em rồi đấy, giả bộ ngây thơ ngoan hiền bao lâu, hóa ra lại độc ác đến .”
Lời của Lục Châu rất khó nghe, từng câu đều là sự thật.
5
Từ nhỏ đến lớn, tôi luôn là đứa học trò ngoan trong mắt thầy , là “mọt sách” trong mắt bè.
Còn Thẩm Mục Xuyên lại hoàn toàn ngược lại.
Ba tôi thầu xây dựng. Một lần bị chủ thầu quỵt tiền bỏ trốn, ông bị chủ nợ đẩy từ tầng cao xuống, chấn thương cột sống, liệt toàn thân.
Kẻ ra tay không có tiền bồi thường, phải ngồi tù. Mẹ tôi từ đó trầm cảm, suốt ngày buồn rầu.
Vì muốn cứu ba, mẹ vay mượn khắp nơi, dù cố đến mấy, ba tôi vẫn nằm đó không thể cử .
Tuổi thơ của tôi vì hoàn cảnh gia đình mà trở nên lặng lẽ, ít . Khi bè cùng trang lứa vui chơi rộn ràng, tôi chỉ biết vùi đầu vào học tập. May mắn là thành tích của tôi luôn đứng đầu.
Nhà tôi nghèo, ai trong trường cũng biết tôi là học sinh thuộc diện hộ nghèo. Năm lớp 11, tôi phân vào học cùng lớp với “đầu gấu” Thẩm Mục Xuyên.
Tôi vào lớp nhờ đứng nhất khối, còn thì vì là con trai của đại gia giàu nhất thành phố.
Anh là học sinh duy nhất trong lớp học kém mà không ai dám phàn nàn. Dù sao thì phần lớn thiết bị trong trường đều là do nhà tài trợ, ngay cả học bổng mà tôi nhận cũng là tiền nhà họ Thẩm tài trợ.
Tuy , chủ nhiệm vẫn giữ nguyên tắc “lấy thành tích gốc”, nên đã lập ra các nhóm học tập.
Tôi – học sinh đứng nhất lớp – lại bị xếp ngồi cùng bàn với người đứng cuối bảng là Thẩm Mục Xuyên.
Thật ra, khoảng thời gian cấp ba, Thẩm Mục Xuyên từng là cơn ác mộng của tôi.
Ngủ gật trong giờ, đi học muộn, cúp học, trốn tiết… với ấy đều là chuyện thường ngày như cơm bữa.
Trong giờ học, ấy hầu như chỉ mải mê chơi máy chơi game, âm thanh lớn đến mức xuyên qua cả tai nghe, tôi mất tập trung vô cùng.
Tôi giận mà không dám gì.
“M* kiếp! Tụi bây chơi kiểu gì , ông đây chết oan cả mạng!”
Trong giờ tự học, ta còn mở mic chửi rủa đối thủ trong game, lúc phấn khích thì khuỷu tay huých thẳng vào tôi.
Kết quả, bút của tôi vạch một đường dài trên bài kiểm tra.
“Xin lỗi.”
Anh ta xong thì tắt máy chơi game.
m thanh trong tai nghe đổi thành nhạc.
Chắc là không còn thứ gì để thời gian nữa, ta bắt đầu chuyển sự ý sang… tóc tôi.
Tôi phát hiện ra ngay khi ngón tay ta kéo lấy một lọn tóc của tôi.
Anh ta tết cho tôi một bím tóc xấu đến thảm họa, rồi còn cầm gương chìa ra cho tôi xem. Tôi lườm ta một cái cháy mặt.
Tôi đưa tay định gỡ bím tóc ra, ai ngờ tóc bị vướng vào cái móc trang trí trên áo ta, kéo đau điếng.
Cuối cùng phải dùng kéo mới “giải thoát” hai đứa.
Về đến nhà, mái tóc bị cắt tả tơi, tôi tức quá, tự mình cầm kéo cắt luôn thành tóc ngắn trên vai.
Bạn thấy sao?