Giáo Viên Lớp Con [...] – Chương 2

Tôi không để ý đến Đặng Kiêu, cầm điện thoại lên và trực tiếp đối đáp với mẹ Giai Lệ:

"Mẹ Giai Lệ, xin rõ, thương và giáo dục học sinh là trách nhiệm của một người giáo viên, giáo dục không nên gắn liền với tiền bạc. Nghề giáo là một nghề cao quý, trường học phải là mảnh đất trong sạch, ấm áp để học sinh giáo dục, không thể dung túng bất kỳ hình thức ô uế nào."

"Hơn nữa, theo quy định của luật giáo dục, bất kể là nhà trường hay giáo viên đều không phép nhận bất kỳ hình thức hối lộ nào từ phụ huynh học sinh, một khi bị phát hiện, bất kể số tiền lớn nhỏ đều sẽ bị xử lý nghiêm khắc."

"Các thử nghĩ xem, nếu có người chụp màn hình tin nhắn trong nhóm của chúng ta và phát tán ra ngoài, với hình dư luận hiện nay, Quan và những phụ huynh trong nhóm chúng ta liệu có yên ổn không?"

Tin nhắn cuối cùng vừa gửi đi, nhóm chat lập tức im lặng.

Có phụ huynh lập tức thuận theo:

"Đúng , chúng ta nên suy nghĩ kỹ lại, quà cáp không nhất thiết phải quá đắt tiền, hơn nữa có khi Quan cũng chẳng quan tâm đến những thứ này."

"Phải đấy, tôi thấy chúng ta cùng mua cho Quan một cái bánh kem, để bọn trẻ và giáo cùng ăn mừng là rồi."

"Tôi cũng thấy mua bánh kem là , hay cứ thế nhé?"

Thấy thế thay đổi, nhiều phụ huynh lần lượt đề xuất đặt bánh kem mua hoa, có phụ huynh tự nguyện mình biết một tiệm rất ngon, đến lúc đó có thể hẹn nhau cùng đi xem.

Mẹ Giai Lệ và các thành viên hội phụ huynh ban đầu đề xuất mua xe không còn lên tiếng nữa, giờ cũng chẳng ai quan tâm đến bọn họ.

Nực .

Bọn họ vất vả công cho người khác cả tháng, cũng chỉ mấy nghìn, cả nhà mấy miệng ăn còn không đủ, ai lại muốn bỏ tiền dư ra để nịnh bợ giáo viên.

Bỏ tiền nịnh bợ cũng đi, cái đám hội phụ huynh này cứ lấy danh nghĩa mọi người, cuối cùng lại dùng tiền của người khác để lấy lòng dưới danh nghĩa của bọn họ, lâu dần ai chẳng phải đồ ngốc, tất nhiên sẽ không chịu.

Tôi không gì thêm trong nhóm nữa, Đặng Kiêu bên cạnh giơ ngón cái lên, ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

Tôi nhướng mày với , tắt điện thoại, cũng chẳng còn tâm trạng biên tập nữa, trực tiếp tắt đèn lên giường ngủ.

2

Chuyện tối hôm đó giống như một đoạn xen kẽ nhỏ, không hề ra bất kỳ sóng gió nào trong cuộc sống bình lặng của tôi.

Tôi vẫn đưa đón Nguyên Bảo đi học như thường lệ, đứng ở cổng trường trò chuyện với vài phụ huynh cùng lớp về những chuyện vặt vãnh trong cuộc sống.

Cuối cùng các phụ huynh trong nhóm đã quyết định mỗi người góp một ít tiền mua cho Quan hai cái bánh sinh nhật, lại mua một bó hoa để cả lớp chúc mừng sinh nhật .

Ngày sinh nhật, Quan đã chia sẻ những tấm ảnh các em học sinh vây quanh thổi nến và ăn bánh vào nhóm lớp, đồng thời cảm ơn các phụ huynh.

Ban đầu tôi tưởng chuyện tặng quà sẽ kết thúc từ đây, nào ngờ chuyện này mới chỉ là khởi đầu.

Hôm đó tan học, tôi vẫn đi đón Nguyên Bảo như thường lệ.

Tôi cầm theo chiếc bánh ngọt mà nó thích nhất, vẫy tay về phía nó trong đám đông, Nguyên Bảo vốn luôn tươi chạy về phía tôi mỗi khi thấy, hôm nay lại cúi đầu ủ rũ.

Tôi đi qua nắm lấy tay nó, hỏi xem có chuyện gì xảy ra?

Có phải ở trường gặp chuyện gì không vui, hay bị ai bắt nạt không?

Nhưng dù tôi có hỏi thế nào, Nguyên Bảo vẫn cứ cúi đầu không gì.

Thấy hỏi không , tôi đành phải kìm nén sự lo lắng và tò mò của mình, nắm tay Nguyên Bảo về nhà.

uổi tối, tôi đặc biệt những món mà Nguyên Bảo thích ăn, nó vẫn cứ chu môi, hoàn toàn không có vẻ ngon miệng như ngày thường.

Tôi và Đặng Kiêu nhau, cả hai đều thấy sự lo lắng trong mắt đối phương. Chỉ là không ai gì cả.

Sau bữa tối, Đặng Kiêu giúp Nguyên Bảo bài tập, còn tôi thì ngồi ở phòng khách lướt xem tin nhắn trong nhóm lớp.

Rất nhanh tôi đã đoán ra nguyên nhân khiến Nguyên Bảo buồn.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...