Giáo Viên Lớp Con [...] – Chương 1

1

Một năm trước, sau khi nghỉ việc ở công ty nhà nước, tôi ở nhà vlogger. Vừa chăm sóc con cái, vừa điều hành tài khoản chia sẻ về nấu ăn và những điều thú vị trong cuộc sống gia đình. Chỉ trong một năm, tôi đã có vài chục vạn người theo dõi.

Hôm đó, sau khi dỗ con ngủ, tôi theo thói quen mở máy tính xem và biên tập các tư liệu quay trong ngày. Đang phiền não vì hôm nay có vẻ tư liệu không đủ thì chiếc điện thoại trên bàn liên tục rung lên.

Ban đầu tôi không để ý, một lúc sau nghe thấy tiếng "chậc" của Đặng Kiêu đang nằm xem video trên giường, sau đó là tiếng ngồi dậy, ném điện thoại xuống chăn.

"Lại phải tặng quà, cứ như thể quanh năm suốt tháng quà tặng không bao giờ hết ."

Đặng Kiêu cố nén giận, có lẽ sợ đánh thức đứa trẻ đang ngủ ở phòng bên cạnh. Tôi nghiêng đầu khẽ hỏi chuyện gì xảy ra, mặt đầy bực bội hất cằm ra hiệu cho tôi xem điện thoại.

Tò mò, tôi cầm chiếc điện thoại đang rung lên trên bàn. Vừa mở ra đã thấy rất nhiều tin nhắn hiện lên trong nhóm chat của lớp con trai.

Sau khi lướt qua, cuối cùng tôi đã hiểu lý do khiến chồng tức giận như .

"Em xem có hợp lý không, từ khi Quan chủ nhiệm lớp Nguyên Bảo, cứ đến dịp lễ tết là đám phụ huynh trong hội phụ huynh lại rủ nhau đi tặng quà. Hôm nay tặng bộ mỹ phẩm La Mer, ngày mai tặng túi xách hàng hiệu. Tặng thì tặng đi, tất cả phụ huynh đều góp tiền, mà lúc tặng lại đề danh nghĩa hội phụ huynh của bọn họ! Hôm nay còn quá đáng hơn, gì mà nhà Quan ở xa quá, để ta có thể yên tâm dạy học, bảo mỗi người góp một vạn để đổi xe cho ta. Một trường học, một lớp học tốt đẹp bị đám phụ huynh và giáo viên này cho rối loạn cả lên, đúng là quan liêu!"

Đặng Kiêu không kìm , càng càng to tiếng.

Tôi cau mày, trừng mắt ra hiệu cho kiềm chế âm lượng để không ồn giấc ngủ của con. Đặng Kiêu rụt cổ, lẩm bẩm:

"Anh cũng đâu có sai."

Tôi không gì, quay lại tiếp tục xem tin nhắn trong nhóm.

Trong nhóm có hai luồng ý kiến về đề xuất này. Một bên là những phụ huynh trong hội phụ huynh đồng , còn bên kia là số ít phụ huynh từ chối thẳng thừng.

Thấy nhóm phụ huynh không chịu móc tiền, đại diện hội phụ huynh là mẹ Giai Lệ thẳng thừng chỉ trích trong nhóm:

Mẹ Giai Lệ: Mỗi người chỉ góp một vạn cũng đâu nhiều nhặn gì, không thể keo kiệt trong chuyện giáo dục . Chỉ khi Quan vui vẻ thì mới có thể dạy dỗ tốt cho con em chúng ta, giáo dục tốt dù có bỏ ra bao nhiêu tiền cũng không mua .

Mẹ Dương Dương: Đúng , đừng chỉ có một vạn, chỉ cần giáo có thể dạy học tốt, bao nhiêu tiền tôi cũng bỏ ra .

Mẹ Viện Viện: Hay là chúng ta mua luôn cho giáo một căn nhà gần trường đi, như đi cũng tiện hơn.

Tôi càng đọc những tin nhắn này càng thấy vô lý đến tột cùng.

Nhưng không ngờ thực sự có người ủng hộ đề xuất mua nhà gần trường cho giáo.

Tôi xoa xoa trán, không nhịn gửi một tin nhắn:

"Các có bị điên không?"

Sau khi gửi đi, tôi nhận ra câu này có vẻ không ổn, đang định thu hồi thì thấy mẹ Giai Lệ dẫn đầu đã gửi một đoạn văn dài:

Mẹ Giai Lệ: Mẹ Nguyên Bảo, sao có thể những lời như ? Cô Quan vất vả dạy dỗ và lo lắng cho bọn trẻ mỗi ngày, lẽ nào những vất vả đó không hơn những thứ vật chất này sao?

Mẹ Giai Lệ: Theo tôi thấy, những thứ như nhà cửa xe cộ này, trước sự cống hiến tận tụy của Quan thì chẳng đáng là bao!

Tốc độ gõ phím nhanh thật!

Những lời nịnh hót này, ra thật thành thục!

Mà khung cảnh này, đúng là khiến người ta hoài niệm!

Khóe miệng tôi giật giật, cuối cùng chuyển thành một nụ lạnh.

Đặng Kiêu tất nhiên cũng thấy những tin nhắn này trong nhóm, ngẩng đầu thấy vẻ mặt tôi không ổn, lập tức hoảng hốt.

"Vợ à, em bình tĩnh, bình tĩnh!"

Vợ chồng sống với nhau mười hai năm, hiểu tính cách và cá tính của tôi hơn ai hết. Tuy những năm gần đây sau khi nghỉ việc ở công ty, tính tôi đã tốt hơn nhiều, có những thói quen đã thành nếp, không dễ thay đổi .

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...