1
—Rõ ràng không ngờ tôi sẽ ra những lời đó, vẻ mặt đắc thắng của Lâm Vãn Di bỗng chốc cứng đờ.
“Mẹ… mẹ gì cơ?”
Cô ta mở to mắt, ngạc nhiên đến mức há hốc miệng, rất lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Cho đến khi vẫn chưa chịu từ bỏ, cứ tưởng tôi đang giở trò, cố ý kích ta bằng chiêu khích tướng.
chuẩn bị lên tiếng mỉa mai tôi…
Tôi lại chẳng buồn để ý nữa, giấu đi sự chán ghét nơi đáy mắt, như thể chuyện khi nãy chưa từng xảy ra, quay đầu lại mỉm dặn dò mấy học sinh đứng trước cổng trường phải đọc kỹ đề, đừng quá căng thẳng.
Dù sao, ngoài việc là phụ huynh của một học sinh lớp 12, tôi còn là giáo viên chủ nhiệm của lớp ấy — Hơn hai năm sớm tối cùng nhau, đối với các em, tôi chẳng khác nào một người mẹ theo một nghĩa khác.
Thấy tôi như không có chuyện gì, nhẹ nhàng quan tâm đến cảm của các học sinh cùng lớp, không ít học sinh và phụ huynh đang đứng xem kịch đều bất giác lộ ra ánh mắt đồng cảm.
Dù sao thì, chuyện chồng tôi mất sớm, một mình tôi nuôi con cũng chẳng phải điều gì bí mật trong mắt họ.
Họ ít nhiều cũng từng nghe từ bè hay người quen rằng — tôi đã dốc bao nhiêu tâm huyết và vào đứa con duy nhất này.
Kiếp trước, sau khi phát hiện con mất tích, tôi gần như chẳng còn tâm trí đâu mà để ý đến người khác. Tôi bỏ mặc cả đám học sinh cũng đang chờ thi, chỉ một mực chạy đi tìm con bé. Với những phụ huynh đến an ủi hay hỏi han, tôi cư xử vô cùng cáu kỉnh và mất kiên nhẫn, thậm chí còn ảnh hưởng đến tâm trạng của không ít học sinh trong ngày thi hôm đó.
Cũng chính vì mà không ít phụ huynh bắt đầu bất mãn với tôi. Có người còn đổ lỗi việc con mình thi không tốt là do tôi ra, trách tôi trong ngày thi đại học lại vì chuyện riêng mà khiến học sinh bị xao nhãng. Họ tôi là giáo viên chủ nhiệm lớp luyện thi đại học mà không có trách nhiệm với học sinh, thậm chí còn kiện tôi lên nhà trường. Nói rằng một người ngay cả con mình còn dạy không nên thân thì không xứng giáo viên cấp ba, rồi ép nhà trường bãi miễn chức giáo viên chủ nhiệm lớp luyện thi danh giá mà tôi từng giao.
Dù là bây giờ, nghĩ lại thời khắc ấy của kiếp trước, tôi vẫn thấy hối hận khôn nguôi.
Dù gì thì, các em cũng đều là học sinh của tôi. Tại sao tôi lại vì một người không xứng đáng, mà đánh mất cả những đứa trẻ coi kỳ thi đại học là hy vọng tương lai, là con đường đổi đời duy nhất?
Khóe mắt tôi vẫn còn đọng lại giọt nước mắt vì lo lắng cho kiếp này, những giọt nước mắt còn chưa kịp lau đi sau khi sống lại…
Một giọt nước mắt lặng lẽ lăn xuống má tôi, mà tôi lại như chẳng hề hay biết, vẫn mỉm dịu dàng, giỡn với bọn trẻ về chuyện sau kỳ thi sẽ đi đâu chơi.
Thế , không ít phụ huynh và học sinh xung quanh đã thấy giọt nước mắt ấy, và lại hiểu thành sự bất lực và kiên cường của tôi — một người vừa là mẹ, vừa là giáo viên. Khác hẳn với kiếp trước, lần này, họ không hề bất mãn, mà trái lại, còn bắt đầu đứng về phía tôi.
“Một giáo viên có trách nhiệm như Lâm sao lại có đứa con chẳng ra gì như em chứ? Kỳ thi đại học là chuyện hệ trọng cỡ nào, em mới bấy nhiêu tuổi đầu, lại dám vì một thằng đàn ông mà đem chuyện này ra uy hiếp mẹ mình sao!”
Một vị phụ huynh lên tiếng đầu tiên. Dù sao thì, cùng là cha mẹ của sĩ tử hôm nay, không ai hiểu cảm giác của tôi hơn họ.
“Đúng ! Cả trường ai mà chẳng biết Lâm xem em là bảo bối, thương như tròng mắt. Cô ấy vất vả nuôi em khôn lớn đến chừng này, đây là cách em đền đáp ấy sao?”
“Có chuyện gì thì không thể đợi sau kỳ thi hãy sao? Tôi thấy em cố chọn hôm nay để mở miệng. Chỉ vì một người đàn ông, mà dám trái ý mẹ ruột, thậm chí không tiếc lấy kỳ thi đại học ra điều kiện uy hiếp, em thật sự xứng đáng con Lâm sao?!”
Trong đám đông, những tiếng lên tiếng bênh vực tôi vang lên không ngớt. Không hiểu vì sao hốc mắt tôi bỗng trở nên nóng rát, cuối cùng không kìm mà thực sự rơi lệ.
Bị người ta chỉ thẳng mặt mắng là đồ vô ơn giữa chốn đông người, sắc mặt của Lâm Vãn Di lập tức chuyển thành màu gan heo, xám xịt đến đáng sợ. Cô ta cắn chặt môi dưới, đến tận lúc này vẫn không chịu hối cải.
“Mấy người thì biết cái gì chứ! Thấy rồi tưởng đó là sự thật sao?” “Tất cả đều bị bà ta lừa hết rồi!”
Cô ta gào lên về phía những người đang chỉ trích mình, hung hăng trừng mắt tôi như thể tôi không phải là người mẹ đã nuôi nấng ta mười mấy năm, mà là một kẻ thù không đội trời chung, là phản diện độc ác không thể tha thứ.
“Từ nhỏ đến lớn, bà ta chỉ quan tâm đến thành tích của tôi, quan tâm đến thể diện của bà ta với tư cách giáo viên chủ nhiệm lớp luyện thi đại học, chưa bao giờ để ý đến cảm nhận hay mong muốn thật sự của tôi.”
“Hồi đó rõ ràng tôi muốn học ban tự nhiên, mà bà ta lại lợi dụng chức vụ của mình để sửa hồ sơ phân ban của tôi, tự ý chuyển tôi sang ban xã hội, chỉ để tiện bề giám sát tôi trong lớp bà ta phụ trách.”
“Mỗi ngày sống trong cái nhà này, tôi đều thấy ngột ngạt đến không thở nổi. Bà ta căn bản không tôi, trong mắt bà ta chỉ có thành tích và những thứ danh tiếng vớ vẩn kia thôi. Tôi chưa bao giờ cảm nhận một chút hơi ấm nào từ gia đình này cả.”
“Để tôi đạt thành tích tốt, bà ta ngày nào cũng ép tôi học đến tận nửa đêm, cuối tuần thì gia sư chiếm hết cả thời gian riêng của tôi. Mỗi lần thi không tốt, bà ta chẳng một lời, chỉ dùng chiến tranh lạnh để trừng tôi.”
“Bà ta chỉ quan tâm đến vinh quang của mình, không cho phép tôi hoen ố danh tiếng của bà ta. Ở trong căn nhà này, tôi giống như một con rối bị giật dây, không có suy nghĩ, không có linh hồn, càng không biết thương là gì. Mỗi ngày trôi qua đều là một cực hình.”
Đám đông bỗng chốc im phăng phắc. Ánh mắt khó xử của mọi người cứ thế đảo qua đảo lại giữa tôi và Lâm Vãn Di. Những lời định ra để bênh vực tôi, cuối cùng lại nghẹn nơi cổ họng, chẳng ai câu gì.
“Dù sao đi nữa… chuyện tự ý đổi nguyện vọng mà không một tiếng, cũng hơi quá thật.” Một học sinh nhỏ giọng lên tiếng, lập tức có người khe khẽ hưởng ứng:
“Đúng đó… nếu bố mẹ mình tự ý sửa hồ sơ chọn ban của mình, chắc mình cũng phát điên luôn mất.”
“Bọn trẻ các cháu biết gì chứ, đổi nguyện vọng thì sao? Cha mẹ gì chẳng là vì con cái. Ở đây đang đến Lâm đấy nhé, ấy là giáo viên vàng của trường cấp ba, chẳng lẽ lại không biết lựa chọn nào tốt nhất cho con mình sao?”
Một phụ huynh vẫn bất bình thay tôi, những lời ấy lại như châm ngòi cho cảm giác phản kháng trong lòng không ít học sinh.
“Dựa vào đâu mà mấy người cho rằng cái gọi là ‘tốt cho chúng tôi’ mới là đúng? Chẳng lẽ suy nghĩ và mong muốn của bọn tôi lại không quan trọng bằng? Nếu bắt tôi học một ngành mà tôi hoàn toàn không thích, thì tôi thà từ bỏ kỳ thi đại học còn hơn.”
“Chuẩn luôn! Tôi thực sự rất hiểu cảm giác đó. Tôi là con lại thích học tự nhiên, thế mà bố mẹ cứ ép tôi học xã hội, con đầu óc không nhanh nhạy bằng con trai, học tự nhiên sau này sẽ chịu thiệt. Ép tôi học cái ban mà tôi chẳng có chút hứng thú nào. Họ chẳng hiểu gì cả… tôi thực sự không thích học xã hội, nên kỳ thi này đối với tôi cũng chẳng có ý nghĩa gì.”
Trong sân trường, phần đông vẫn là học sinh, nghe thấy những lời ấy liền sinh ra đồng cảm, không kiềm mà bắt đầu bức , xôn xao hẳn lên.
Số người lên tiếng bênh vực Lâm Vãn Di ngày càng nhiều, không ít học sinh bắt đầu bị ta ảnh hưởng, tâm trạng dần trở nên tiêu cực.
Những phụ huynh vốn đang đứng về phía tôi, giờ thấy con mình bị tác , cảm dao , cũng bắt đầu lo lắng. Sự đồng cảm ban đầu nhanh chóng chuyển thành trách móc.
Ánh mắt Lâm Vãn Di ánh lên vẻ đắc ý. Cô ta tôi đầy khiêu khích, cứ như thể tin chắc rằng mình đã nắm nhược điểm của tôi.
Nhưng hành đó—lại vô đâm trúng giới hạn cuối cùng mà tôi còn có thể nhẫn nhịn.
Bạn thấy sao?