Giọng không vui không buồn:
“Đáng lẽ, đêm qua chỗ này đã bị ông bố say xỉn của tôi chặt đứt, và hộp sọ của tôi cũng đã bị ông ta đập lõm.”
“Nhưng ấy đã đưa tôi về nhà, dù rất sợ hãi vẫn cố gắng đứng chắn trước mặt tôi.”
“Cô ấy rất thương tôi, vệ sĩ của ấy đã đánh gã đàn ông đó đến tàn phế, và từ giờ tôi sẽ không bao giờ phải mang nỗi sợ hãi vô tận khi mở cánh cửa trở về nhà nữa.”
Giọng cậu ấy trong trẻo, ngữ điệu dần dần tràn ngập sự cuồng nhiệt và thành kính của người đang chới với nắm lấy khúc gỗ cứu sinh.
Chúng tôi nhất thời lặng im.
Không biết phải đáp lại thế nào.
Cậu ấy quay người, kéo ghế ra, cẩn thận kéo chị U đứng cạnh mình.
Trên mặt là nét thỏa mãn hiếm có:
“Xin chính thức giới thiệu, của tôi.”
18
Có lẽ suôn sẻ của chị U đã kích thích Tôn Tư Á điên cuồng loạn.
Hằng ngày, hắn ta tặng tôi đủ loại đồ ăn sáng, đồ ăn vặt, quà nhỏ, và nhất định kèm theo mấy mẩu giấy ghi mấy câu tán tỉnh sến sẩm.
Tôi từ chối tất cả, chỉ giữ lại mấy tờ giấy nhỏ.
Hắn ta hớn hở tưởng rằng đó là một tín hiệu ngầm.
“Tiểu Trúc, rốt cuộc khi nào cậu mới chịu tôi đây?”
Tôn Tư Á không chút ngại ngùng đặt tay lên đùi tôi, thậm chí còn bóp nhẹ.
Chiếc nắp bút trong tay tôi lập tức vỡ thành từng mảnh, tôi phải cố hết sức mới kiềm chế ham muốn người.
Giả vờ ngây thơ:
“Cô Ngô những sớm đều là đồ chẳng ra gì, năm sau tôi mới đủ tuổi trưởng thành, tôi không muốn bị ấy như thế đâu.”
“Với lại Ngô có riêng đến tìm tôi, là thành tích của cậu kéo cả lớp đi xuống, khiến ấy cảm thấy mất mặt kinh khủng, còn bảo tôi phải dạy cậu cho tốt, không thì sẽ tìm phó hiệu trưởng đuổi cậu ra khỏi trường.”
Tôn Tư Á là đứa không có não, nghe lập tức nổi giận đùng đùng:
“Md, bảo sao dạo này ta cứ tôi với ánh mắt kỳ quặc, hóa ra là khinh thường tôi!”
“Thấy mất mặt à? Tôi sẽ cho ta càng mất mặt hơn!”
Hắn ta gia đình cưng chiều đến mức vô pháp vô thiên, bên trên còn có trai, gì cũng có người gánh thay.
Bộ não hắn ta thường xuyên trong trạng thái treo máy.
Vậy nên chẳng có gì ngạc nhiên khi hắn ta ra chuyện lớn.
Một học sinh trông có vẻ hiền lành bị hắn ta đè dưới chân:
“Nói cho mày biết, giáo chủ nhiệm của bọn tao, Ngô Tiên Nhi, có người chống lưng! Cô ấy bảo tụi tao muốn đánh ai thì đánh, ấy sẽ lo hết!”
Thật không may, hắn ta lại chọn nhằm vào một kẻ có thế lực còn ghê gớm hơn.
Tối đó hắn ta bị trùm bao tải và đánh cho nhập viện, nghe xương sống mũi bị vỡ, chắc phải nằm viện vài tháng.
Còn về Ngô Tiên Nhi, có lẽ đã đắc tội với cả hai gia đình.
Dù sao thì ta cũng bị cách chức ở bộ phận kiểm toán.
Nhưng chẳng thấy ta buồn bã gì, ngược lại còn hớn hở nấu canh xương mang đến bệnh viện mỗi ngày.
Ừm, mấy mẩu giấy đã có hiệu quả rồi.
19
Hội thao diễn ra đúng như kế hoạch.
Ngô Tiên Nhi mặc lại bộ đồ từng bị đuổi khỏi buổi tiệc, như kiếp trước, xuất hiện một cách lạnh nhạt và phát biểu hào hứng.
Thậm chí còn lấn át cả hiệu trưởng.
Các đội lớp đứng sát nhau, tôi nghe rõ tiếng họ thì thầm.
“Đây là Ngô Tiên Nhi mà Tôn Tư Á đấy à? Gu nặng dữ ?”
“Chính là ta! Tôi đã hỏi người trong lớp Cầu Chân rồi, ta chăm sóc hắn ta nhất, đến cả chuyện hắn ta quấy rối nữ sinh cũng phải bênh nữa.”
“A, tớ tưởng là chuyện sư đồ hiếm có, không ngờ lại là Ngô Tiên Nhi thầm?”
“Cũng không biết chắc , Ngô Tiên Nhi này cũng quyến rũ đấy chứ, biết đâu khi nào hắn ta lại nổi hứng thì sao, hehe…”
Tôi chớp mắt, ai đã tung tin đồn ra trước ?
Mặc dù tôi có bắt chước nét chữ của Tôn Tư Á để viết mấy tờ giấy nhỏ gửi cho Ngô Tiên Nhi, kế hoạch tiếp theo còn chưa kịp tiến hành thì hắn ta đã suýt bị đánh chết, rối loạn hết cả.
Không kịp nghĩ nhiều.
Ngay khi âm cuối trong bài phát biểu của Ngô Tiên Nhi vừa dứt, hơn nửa lớp Cầu Chân bắt đầu ngã lăn ra.
Đây là kế hoạch chúng tôi đã bàn bạc từ trước.
Ngay lập tức, sân trường vang lên những tiếng hét kinh hãi và những tiếng ngã xuống đất liên tiếp.
Mơ hồ, tôi dường như một nam sinh cầm bảng của lớp bên cạnh đỡ lấy, không đến mức ngã đến vỡ đầu chảy máu.
“Đói quá——”
Đó là suy nghĩ cuối cùng của tôi trước khi ngất đi.
20
Khi tỉnh lại, tôi đã ở trong phòng y tế.
Từ xa, tôi nghe thấy tiếng nhạc sôi vang lên từ sân vận .
Tôi sờ lên đầu, cảm giác đau nhức như muốn nứt ra.
“Đừng cử .”
Một bàn tay giữ lấy tay tôi.
“Cậu vẫn đang truyền dịch.”
Nam sinh áo sơ mi trắng cúi người, những ngón tay dài và mạnh mẽ.
Cậu ấy giải thích:
“Nhiều người trong lớp cậu đột nhiên ngất xỉu, bác sĩ là do nhiều ngày không ăn uống đủ chất dẫn đến hạ đường huyết.”
“Nên phải truyền glucose cho các cậu.”
Đúng lúc đó, bụng tôi réo lên, mặt tôi lập tức đỏ bừng.
Cậu ấy mỉm trấn an, không gì, rồi lấy từ túi ra một mẩu bánh mì nhỏ đưa cho tôi.
“Bây giờ cậu không thể ăn nhiều, ăn chút bánh mì lót dạ trước, đói bụng khó chịu lắm.”
“Lúc đó cậu ngã về phía tôi, tôi suýt nữa không đỡ cậu.”
Một tia nắng chiếu lên nửa mặt của cậu, làn da trắng trẻo sáng mịn.
“Ừm, cảm ơn cậu nhé.”
Cậu ấy rất đẹp, tôi nghĩ .
Tôi lại nghĩ về ấy, cũng đã từng với người phụ nữ kia như , đáng tiếc, ấy đã chết.
Anh ấy không còn phải nữa.
Bên ngoài, tiếng quát của hiệu trưởng như sấm vang dội, khi ông ấy tức giận vẫn rất đáng sợ.
“Ngô Tiên Nhi! Cô giải thích cho tôi xem, tiền sinh hoạt của bọn trẻ đi đâu hết rồi! Tại sao lại để chúng bị đói ngất xỉu như , hả?!”
Ngô Tiên Nhi run bắn người, cúi đầu lắp bắp:
“Tôi, tôi không biết…”
“Dối trá! Tôi chưa già đến mức mắt bị mờ đâu! Cô nghĩ tôi không biết mấy bộ đồ xa xỉ này của từ đâu mà có à?!”
“Những giáo viên khác đều với tôi rồi, bọn trẻ chuẩn bị quà tặng ngày Nhà giáo, chúng cũng chẳng nhận gì thêm.”
“Cô trước kia còn ở bộ phận kiểm toán, tham lam và thiếu trách nhiệm như thế này, cút đi! Trường chúng tôi nhỏ, không chứa nổi một vị thần như !”
Phó hiệu trưởng cố gắng xin xỏ:
“Hiệu trưởng, dù sao ấy cũng là em họ tôi, như chẳng phải là mất mặt gia đình vợ tôi sao?”
Rõ ràng, ông ta đang cố gắng dùng quyền lực để áp đảo.
Bạn thấy sao?