04
Chiêu Đệ lấy một đĩa đầy thức ăn, vội vã nhét vào miệng.
Vừa ăn vừa khóc.
“Kể từ khi rời khỏi trường, chưa một ngày nào tôi ăn no.”
“Lão già góa vợ đó dùng dây xích khóa tôi lại, bắt tôi sinh con trai, mỗi năm một đứa, không sinh thì cứ sinh tiếp.”
“Bảy chị trước đều bị ông ta bán hoặc vứt bỏ, cuối cùng tôi cũng sinh một đứa con trai, bị băng huyết nặng, tôi biết mình không sống nổi nữa, nên bóp chết đứa trẻ để nó đi cùng tôi.”
Khi kể đến đây, trên gương mặt ấy hiện lên một nụ mãn nguyện.
Thức ăn còn vương trên khóe miệng hòa cùng nước mắt mặn chát, khiến gương mặt ấy trở nên méo mó, đáng sợ.
Nhẹ nhàng kể lại, đó lại là một bi kịch đau đớn đến tột cùng.
Tôi đưa cho ấy một tờ giấy:
“Tôi cũng chẳng khá hơn là bao.”
“Giấy báo thi và chứng minh nhân dân bị ta hủy, chúng tôi thậm chí không vào phòng thi, ngược lại còn bị vu khống là dùng kỳ thi để uy hiếp trường lấy tiền.”
“Không có tiền đóng viện phí, chẳng bao lâu mẹ tôi đã qua đời trong bệnh viện.”
“Sau đó, người phụ nữ đó giả vờ sẽ bồi thường cho chúng tôi, cuối cùng chỉ dẫn chúng tôi đến một quán ăn nhỏ tồi tàn, rồi lại mình không có tiền, không có quyền, bảo chúng tôi thông cảm và rút lại đơn báo cảnh sát.”
“Cuối cùng bữa cơm cũng chẳng ăn , nhà thì sập trước, chẳng ai thoát ra .”
Chiêu Đệ thở phào nhẹ nhõm, trở lại bình thường:
“Tốt rồi, tốt rồi, ngay cả ông trời cũng không thể chịu đựng nổi nữa.”
Ánh mắt chúng tôi giao nhau với những người ngồi ở bàn bên cạnh.
Chúng tôi mỉm với nhau.
Con thỏ khi bị dồn đến đường cùng cũng sẽ cắn người.
Huống chi, chúng tôi là những con ác quỷ từ địa ngục bò lên.
05
Trên đường quay lại, chúng tôi cờ gặp hiệu trưởng.
Lớp trưởng Tống Phong đang trò chuyện với ông ấy.
Hiệu trưởng nhận ra chúng tôi, lúc này hầu hết học sinh lớp Cầu Chân vẫn là những viên ngọc quý trong mắt ông ấy.
“Từ trước đến nay, thực sự rất cảm ơn sự chăm sóc và dạy dỗ của thầy hiệu trưởng cùng các giáo viên.”
“Chúng em đều rằng sau này khi thành đạt, nhất định sẽ trở về đền ơn nhà trường và thầy .”
Chiêu Đệ cũng chen vào:
“Đúng , thưa thầy hiệu trưởng, sau này khi em kiếm nhiều tiền, em sẽ trở lại xây cho thầy một bức tượng vàng, để các thế hệ học sinh sau noi gương và học tập tinh thần vĩ đại, vô tư của thầy!”
Hiệu trưởng, ở tuổi trung niên, mặc chiếc áo sơ mi trắng chuẩn mực, nghe thì sờ bụng bia của mình và sảng khoái.
Sau một lúc khiêm tốn, ông ấy bắt đầu hỏi han hình học tập của chúng tôi.
“Chúng em biết cơ hội học tập này thật khó mà có , không dám lơ là chút nào, chỉ là…”
“Chỉ là gì?”
“Chỉ là không hiểu tại sao lại thay đổi giáo viên chủ nhiệm cũ, sợ rằng sẽ không hợp với giáo mới, lại lỡ việc ấy thăng chức.”
Mãi sau này chúng tôi mới biết rằng Ngô Tiên Nhi đã bao nhiêu năm mà vẫn chỉ là một giáo viên trung cấp, không cao không thấp.
Bởi vì ta kiêu ngạo cứng đầu, người họ phó hiệu trưởng của mình mà bảo rằng có thể tự mình đạt chức giáo viên cao cấp, không cần đám học sinh nghèo này bàn đạp, rồi ta xé tan một chồng giấy báo thi, hất tay tung lên.
Giữa trời đầy những mảnh giấy vụn, ta ngẩng cao đầu, rời đi với vẻ kiêu hãnh.
??? Cô có ổn không ?
“Tống Phong, em gì thế, giáo viên mới lợi lắm, tốt nghiệp Thanh Hoa, việc thăng chức chỉ là vấn đề thời gian thôi mà?”
“Thưa thầy hiệu trưởng, giáo mới tốt lắm, sợ chúng em tự ti hay so đo, còn an ủi chúng em rằng dù không đạt đẳng cấp của ấy thì vẫn sẽ giúp chúng em, không cần cảm thấy xấu hổ nếu chỉ đỗ cao đẳng, nếu không đỗ thì có thể về nhà trồng trọt, trải nghiệm cuộc sống điền viên thanh nhàn.”
Chiêu Đệ vừa bịa chuyện vừa đầy hứng khởi.
Hiệu trưởng sờ vào mái tóc thưa thớt của mình, không hiểu nổi sao giáo viên mới lại có thể tự tin đến thế.
Phó hiệu trưởng chỉ với ông ấy rằng đó là người tốt nghiệp trường danh tiếng, có kinh nghiệm dày dặn.
Có vẻ như câu "bốn mươi không còn mê muội" của Khổng Tử chưa hẳn đúng, có một số người càng lớn tuổi càng không hiểu chuyện.
06
Buổi chiều tiết cuối cùng là tiết toán của Ngô Tiên Nhi.
Cô ta chống eo, vừa chậm rãi đọc đáp án trên bài thi, vừa đi lại trong hành lang lớp học.
Khi đi đến bên cạnh tôi, ta liếc mắt một cái, mở to đôi môi đỏ, ngạc nhiên :
“Lý Thanh Trúc, phải không? Cô nghe em học rất giỏi mà, sao mười câu trắc nghiệm lại sai đến chín câu?”
Cô ta cúi xuống, miệng cong lên, phun nước bọt tứ tung.
“Xin lỗi , em học toán rất kém.”
“Vậy sao? Thế thì em phải ý nghe giảng đấy, không thể vì em mà mất thời gian của người khác.”
Khi ta quay người đi, tôi không biểu lộ cảm , lấy giấy ra lau những đốm nước trên mu bàn tay và bài kiểm tra.
Chiêu Đệ qua, vẻ mặt kỳ lạ:
“Cô ta... vẫn tự tin như thế nhỉ.”
Tiết toán là mệt nhất, vì cần giáo liên tục viết lên bảng để giải thích.
Một tiết học trôi qua, chẳng biết phải lau bảng bao nhiêu lần.
Trường học trang bị bảng trắng, hai bên chừa ra một khoảng để giữ lại bảng đen.
Kiếp trước, Ngô Tiên Nhi cảm thấy tay dính đầy phấn trắng là không xứng tầm, mà viết trên bảng trắng 45 phút không ngừng nghỉ cũng rất mệt.
Cuối cùng, ta chọn đứng giữa bục giảng, đọc to các bước giải, thỉnh thoảng mới viết vài nét lên bảng trắng.
Chỉ thôi mà ta cũng thấy mệt.
Chúng tôi nhiều lần tốt bụng nhắc nhở ta, như trông có vẻ rụt rè, sẽ bị thầy hiệu trưởng đi tuần trách mắng, khi đến tai ta thì lại biến thành chúng tôi ngu ngốc, phiền phức và xem thường ta.
Lần này, ta hành giống hệt kiếp trước, chúng tôi ngầm hiểu không gì.
Cúi đầu lén, ngẩng đầu ngạc nhiên.
“Wow, ơi, giảng hay quá, không hổ danh là học sinh xuất sắc!”
“Đúng , nhiều điểm kiến thức, giảng phát là em hiểu ngay.”
“Cô ơi, tối nay giờ tự học giảng thêm mấy bài lớn ở phía sau nữa nhé, có người như viên, em cảm thấy tràn đầy lực!”
Một màn nịnh hót không kẽ hở.
Ngô Tiên Nhi vẫn thản nhiên, như thể không hề để ý đến khen chê.
Nhưng ánh mắt đầy tự mãn đã tiết lộ suy nghĩ thật của ta.
Bạn thấy sao?