“Đối với Chiêu Đệ mà đây là con đường tốt nhất cho cậu ấy.”
Tống Phong nâng ô che đi những cơn gió lạnh lùa vào mặt.
“Cuộc sống của cậu ấy khi lại quá khứ, không phải là tri thức, không phải là kỳ thi đại học, thậm chí cũng không phải chúng ta.”
“Vô trôi qua mười năm, giống như họ, đã quên mất bản thân mình đã từng như thế nào.”
Tôi mở miệng cổ họng khô khan.
“Có phải tôi đã quá tàn nhẫn không?”
Có sự giúp đỡ của Chu Dự trong việc chỉnh sửa camera giám sát, tôi thuận lợi ra tay trên lan can, chỉ chờ Trần Ninh kéo cha mẹ Lý vào bẫy.
Khi đó xảy ra hỗn loạn, tôi chỉ cần giả vờ khuyên can, rồi nhẹ nhàng đẩy một cái, họ chắc chắn sẽ chết không thể nghi ngờ.
Dù cảnh sát nghi ngờ tôi thì sao, tôi không quan tâm.
Bất kỳ ai đã gia đình tôi đều đáng phải chết —
“Không, Chiêu Chiêu rất biết ơn cậu.”
Tống Phong lấy ra một bức thư:
“Cô ấy đã tìm tôi một lần, khi nào có cơ hội thì nhờ tôi chuyển cho cậu.”
“Xin lỗi…”
Tiếng gió thổi bất ngờ nổi lên, che lấp nửa câu chưa ra của cậu ấy.
Chiếc xe màu đen dừng lại phía sau, réo hai tiếng.
Tống Phong khựng lại, gương mặt đượm buồn, tôi thật sâu:
“Cậu bảo trọng.”
Bóng đen trên đầu biến mất, tôi không quay lại.
“Sao lại tự đến đón tôi, cẩn thận…”
Âm thanh phía sau ngày càng xa.
Tôi đặt đóa hoa hướng dương trong lòng lên bia mộ, nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt tươi của .
“Thanh Trúc, Mai Mai, giúp tôi chụp một bức ảnh nhé, hình như chúng ta rất ít chụp ảnh!”
Giữa cánh đồng bồ công dài vô tận, chúng tôi giỡn và ngã vào nhau.
Mang trong mình giấc mơ đẹp nhất.
Hy vọng bay đến bờ hạnh phúc xa xôi.
31
Cuộc sống trở lại bình lặng.
Không còn Tôn Tư Á, vợ chồng nhà họ Tôn bạc trắng cả đầu chỉ sau một đêm, nằm liệt giường.
Đứa con trai nuôi từng bị đẩy ra tấm khiên, Chu Dự, hiên ngang bước vào Tôn Thị, thâu tóm quyền lực.
Tống Phong bố của chị U xem trọng, sau khi đính hôn với chị U thì vào việc trong công ty của gia đình họ để rèn luyện.
Chúng tôi thuận lợi tham gia kỳ thi đại học và đi đến những ngôi trường khác nhau.
Ngày tôi nhận giấy báo nhập học, mẹ tôi trút hơi thở cuối cùng.
Bà ta không ra đi thanh thản, vì kết cục của tôi mâu thuẫn với niềm tin cả đời của bà ta.
“Mày là con , cần gì phải học? Nếu không phải vì thằng cha vô dụng của mày nuôi mày, tao đã vứt mày vào chuồng heo từ lâu rồi.”
“Chờ thằng em mày ra đời, mày ngoan ngoãn ở nhà mà chăm sóc nó, tao cũng già rồi, sau này nó còn phải nhờ vào mày.”
“Mày khóc cái gì! Hoặc là đi , hoặc là lấy chồng, đó là số phận của mày từ lúc sinh ra!”
Những lời này gần như bao phủ hết thời gian tôi lớn lên.
Mẹ tôi trốn thoát từ núi Vô Hồi, bố tôi cứu thoát một cách cờ.
Nhìn thấy bố tôi ăn mặc sạch sẽ, giống như một người có văn hóa, bà ta đã bám lấy ông ấy.
Họ cũng thực sự hạnh phúc một thời gian.
Nhưng tiếc là bố tôi tuy có đầy ắp kiến thức và lý tưởng, vì quá yếu đuối và chính trực nên đã đắc tội với không ít người.
Cả đời một phóng viên nhỏ bình thường.
Cuối cùng, ông ấy chết trong một nhiệm vụ nằm vùng.
Về việc tại sao ông ấy lại bị lộ đột ngột, điều này mẹ tôi đã vô thổ lộ trong một lần say rượu.
Khi bố tôi đang thực hiện nhiệm vụ, bà ta đã cờ thấy ông ấy.
Khi ấy, bà ta vừa mới quen với ông chủ của một nhà máy xấu xa và để lấy lòng ông ta, bà ta đã không ngần ngại chỉ ra người công nhân có ý định phản bội ấy.
Người chồng vô dụng mà bà ta đã chán ngấy từ lâu.
Đêm đó, bà ta khóc lóc thảm thiết, rằng bà ta không ngờ lại chết ông ấy.
Bà ta khi thì ôm tôi xin lỗi, khi thì đánh tôi thẳng tay.
Bà ta khóc như một đóa hoa lê ướt đẫm mưa.
Càng ngày càng điên loạn.
Nhưng, khóc thì có ích gì?
Đã chết người nhà của tôi, thì phải trả giá, không ai có thể thoát .
Tôi đã từng như .
Bạn thấy sao?