01
“Hy vọng sau này các hãy quan tâm đến nhiều hơn nhé~”
Tôi giật mình ngẩng đầu lên, gương mặt mỉm đầy ý của giáo viên chủ nhiệm đập vào mắt tôi.
Cô ta khẽ nheo mắt, ánh mắt thoáng qua mỗi người, mang theo sự đánh giá kín đáo không chút dấu vết.
Chiếc váy liền màu xanh nhạt cho ta trông thật nhẹ nhàng và thoát tục.
Kiếp trước, chúng tôi đã bị vẻ ngoài vô của ta lừa gạt.
Ngây ngô nghĩ rằng giáo chủ nhiệm mới này thật lòng muốn tốt cho chúng tôi, chuyện gì cũng kể cho ta.
Niềm tin đổi lấy sự phản bội.
Sự giả tạo của ta là thật, và sự lạnh lùng khi lộ mặt thật cũng là thật.
Nghĩ đến điều gì đó, tôi quay sang cùng bàn.
Cô ấy là nạn nhân đầu tiên.
Cô ấy đã liều mạng thuyết phục cha mẹ để có cơ hội tiếp tục học.
Rõ ràng chỉ còn một năm nữa là có thể thoát khỏi cảnh khổ, vẫn bị một cái gật đầu của Ngô Tiên Nhi kéo đi.
Bạn cùng bàn quỳ xuống đất, dập đầu van xin ta, đến mức máu chảy đầm đìa trên mặt.
Cô ta mở to đôi mắt trong sáng vô tội:
“Em là con , cuối cùng rồi cũng phải lấy chồng sinh con thôi, sớm vài năm cũng không sao, gả cho người cùng thôn, gần gũi cha mẹ, chăm sóc chồng con, hiếu thảo với cha mẹ, mà không phải lo lắng về sinh kế, như thế chẳng phải rất tốt sao.”
“Em à, em có thể bắt đầu hưởng phúc sớm rồi, đây là điều bao nhiêu ao ước mà không đấy!”
Giọng của ta chân thành, bút trong tay khẽ nhấn một cái, ký tên lên tờ đơn xin nghỉ học.
Dễ dàng quyết định cả cuộc đời của một .
Sau đó tôi không còn gặp lại ấy nữa, chỉ biết ấy đã bị gả cho một ông lão góa vợ.
Rồi như một hạt bụi, lặng lẽ biến mất.
02
Bạn cùng bàn tên là Chiêu Đệ.
Cô ấy cúi đầu, không cũng không vỗ tay nhiệt liệt chào mừng giáo viên chủ nhiệm mới như kiếp trước.
Tôi khẽ đoán điều gì đó, lập tức nắm lấy tay ấy.
Bàn tay ấm áp, ấy ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe tràn đầy hận thù.
Như một ngọn lửa đang cháy bừng bừng.
Chỉ bằng một ánh mắt, chúng tôi đã hiểu ý nhau.
Hành nhỏ này không thu hút sự ý đặc biệt của Ngô Tiên Nhi.
Trong lớp yên lặng như tờ, chỉ có vài tiếng thở gấp gáp hoặc nặng nề, mang theo sự kìm nén.
“Sao các em không gì thế? Chẳng lẽ không chào đón giáo viên mới à?”
Cô ta tỏ vẻ uất ức, tôi không hiểu tại sao đã bốn mươi tuổi rồi mà vẫn phải giả vờ như một đóa hoa sen trắng.
Cô ta nghĩ rằng đôi mắt hai mí của mình rất đẹp sao?
Tôi mỉm giơ tay:
“Cô giáo mới, em có thể hỏi một câu không?”
“Được chứ.”
“Thưa , tốt nghiệp trường nào? Cô có bao nhiêu năm kinh nghiệm giảng dạy?
Cô có đảm bảo sẽ dẫn dắt chúng em tiến bộ hơn không?”
Câu hỏi này không phải tôi tùy tiện hỏi, mà là bởi vì trình độ học vấn của Ngô Tiên Nhi thực sự tệ.
Cô ta dùng tiền để vào một trường cao đẳng xếp cuối bảng, bản thân còn chưa học tử tế, gì đến việc dạy một nhóm học sinh lớp 12.
Người như thế dĩ nhiên trường không muốn nhận, tiếc rằng ta có quan hệ, đưa vào đây để lấy thành tích đẹp đẽ.
Chúng tôi chỉ là bước đệm cho ta mà thôi.
Có người trêu chọc:
“Cô giáo có phong thái tinh như thế, chắc chắn là tốt nghiệp Thanh Hoa hay Bắc Đại rồi!”
“Cô giáo không trả lời, có phải là coi thường đám học sinh nghèo chúng em không?”
“Ây, chúng ta tuy nghèo ý chí không nghèo, đừng tự hạ thấp mình như thế, chúng ta còn tốt hơn nhiều so với những kẻ thích khoe khoang mình thanh cao, thiện lành thực chất lại là rắn rết đó!”
Ngô Tiên Nhi chu môi lảng tránh chủ đề:
“Cô có nhiều năm kinh nghiệm giảng dạy, nhất định sẽ giúp các em đỗ vào những trường đại học tốt!”
“Các em đừng nghĩ đến việc so sánh, có thể các em không đạt trình độ của , cố gắng một chút vẫn có hy vọng vào đại học.”
Tôi khẩy, ta có lẽ không hiểu vị trí của lớp chúng tôi trong trường.
03
Trung học Cẩm Hoa coi là một trường quý tộc, những đứa trẻ trong đó đều xuất thân từ các gia đình giàu có hoặc quyền quý.
Trừ chúng tôi.
Chúng tôi là nhóm học sinh có hoàn cảnh khó khăn trường đặc biệt lựa chọn.
Mỗi người đều là hạt giống cho các trường danh tiếng như Thanh Hoa, Bắc Đại, Phúc Đán và Giao Đại.
Không chỉ giảm học phí, chúng tôi còn nhận rất nhiều khoản hỗ trợ.
Nếu thi tốt, sẽ có thêm một khoản tiền thưởng khổng lồ.
Vừa rạng danh trường, lại mang tiếng thơm về từ thiện, còn gì tốt hơn?
Có người coi trọng chúng tôi, cũng có người coi thường.
Ngô Tiên Nhi thuộc nhóm sau.
Trong lớp có hơn ba mươi người, và một nhóm nhỏ là con cháu các gia đình giàu có trường tùy tiện đưa vào.
Cô ta đối xử tốt với chúng tôi.
Nhưng đối xử với đám công tử bột kia còn tốt hơn, tận hưởng những lời tâng bốc của họ, rồi âm thầm thiên vị.
“Em cậu ấy quấy rối em, có bằng chứng không? Cô giáo thấy bộ quần áo này của em quá hở hang, khiến người ta hiểu lầm đấy.”
“Các em từ nhỏ đã quen việc rồi, mấy kia không bằng, từ giờ việc vệ sinh lớp cứ giao cho các em đi.”
“Các em âm mưu tính toán gì, giáo đều thấy hết. Có khó khăn gì à? Cô không có lý do gì để giữ lại một đám sói mắt trắng như các em ở trường để người khác nữa!”
Ánh mắt ta lạnh lùng, như đang đối diện với vài cây cỏ dại, thờ ơ hờ hững.
Lúc đó tôi không hiểu, nghĩ rằng ta bị lừa, còn trong lòng tìm lý do biện minh cho ta.
Ai ngờ ta lén bôi nhọ chúng tôi trước mặt hiệu trưởng và các giáo viên khác, rằng lớp Cầu Chân của chúng tôi ngấm ngầm phạm họ, lại thích giả vờ ngoan ngoãn đáng thương để lừa tiền trợ cấp, vô ơn và đầy mưu tính, trong khi ta thì luôn khuyên nhủ chúng tôi "cải tà quy chính".
Đổ mọi trách nhiệm lên đầu chúng tôi, dần dần nhà trường không còn thích chúng tôi nữa, không chỉ rút lại phần lớn các khoản trợ cấp, mà còn không muốn dốc lòng dạy dỗ chúng tôi.
Mất đi sự hỗ trợ của nhà trường, chúng tôi từng người một gặp chuyện.
Những ai may mắn đi đến cuối cùng cũng bị ta xé giấy báo thi, mất hết cơ hội thi đại học.
Đối với người khác, có thể vẫn còn cơ hội.
Nhưng đối với chúng tôi, từng giây từng phút học tập đều là dùng mạng sống đổi lấy.
Tiếng chuông báo hiệu giờ tan học vang lên đinh tai nhức óc.
Mọi người hò reo một tiếng, lập tức chạy ào ra nhà ăn, phớt lờ sắc mặt khó chịu của Ngô Tiên Nhi.
Bạn thấy sao?