Mới đầu ấy đến đây chỉ là vì muốn cách Hoắc gia càng xa càng tốt.
Sau đó lại vì tìm chuyện mình muốn cả đời, nên mới ở lại.
Tôi hỏi đang gì?
Hoắc Cẩn Ngôn: “Em thấy rồi mà, thu tiền bảo kê đó.”
Thu tiền bảo kê mà là chuyện muốn cả đời sao?
Vậy tại sao trên người lại có nhiều vết thương như mà vẫn không chịu đến bệnh viện?
Hoắc Cẩn Ngôn như không có việc gì, : “Không có bảo hiểm y tế, sợ trả không nổi tiền.”
Anh ấy bằng lòng trả lời hết mọi thắc mắc của tôi, duy chỉ có hai vấn đề này…
Tôi không phải kẻ ngốc, dù ấy không ra, tôi cũng có thể lờ mờ đoán vài phần.
Chúng tôi đều hiểu ý nhau, cũng không ai nhắc tới chuyện này thêm nữa.
Anh đến đây là để tránh xa khỏi Hoắc gia, theo đuổi lý tưởng của riêng mình.
Mà tôi tới đây là vì công việc thêm trả lương cao hơn các nơi khác.
Thế mà chuyện có xác suất xảy ra chưa tới một phần nghìn lại xảy đến với tôi.
Lần đầu tiên trong đời, tôi có chút thích cái tên này của mình.
Hoắc Cẩn Ngôn có lẽ là cũng vui mừng giống tôi, vận mệnh thế mà lại phát triển theo hướng này.
Anh thường cùng A Bân đến cửa hàng mua một ít vật dụng.
Chọn bao thuốc thôi cũng phải tỉ mỉ chọn cả tiếng.
Cửa hàng trưởng còn hỏi tôi có phải tôi tìm đến hai người bảo vệ không.
Lúc đầu bọn họ chỉ đến vào giờ cơm, mượn cớ cùng tôi đi ăn cơm.
Về sau trước khi tôi tan nửa tiếng, đã đứng ở góc đường chờ, đến lúc tôi tan thì vừa lúc đến trước cửa hàng.
Đêm trước lễ Giáng Sinh.
Hoắc Cẩn Ngôn đeo một cái kính râm màu đỏ ngồi trong xe thể thao, lái đến trước cửa hàng tôi bấm còi inh ỏi.
Anh bước tới, tháo kính mắt ra, ánh mắt trêu chọc tôi.
“Người đẹp, không biết tôi có vinh dự chở đi hóng gió không?”
Đồ ngốc.
Mùa đông ai mà thèm đi hóng gió với trên cái xe mui trần này chứ.
Cơn gió đông lạnh buốt khiến Hoắc Cẩn Ngôn vỡ mộng, không quá hai phút đã bật mái xe lên.
Một cây thông Noel cao bằng một cái nhà gỗ nhỏ dựng lên bên bờ biển.
Những dải đèn lấp lánh sáng chói, từ xa lại cứ như cái cây bao phủ với kim cương sáng loáng.
Trước đêm Noel, đồng nghiệp uốn cho tôi mấy lọn sóng lơi.
Cô ấy ấy sẽ biến tôi thành mỹ nữ thời thượng nhất bến cảng này, mê hoặc chết trai tôi.
Bạn trai…
Hai từ này lặp đi lặp lại trong đầu tôi rất nhiều lần.
Mỗi một lần lại khiến trái tim tôi đập mạnh như trống đánh.
Bạn thấy sao?