11
Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ đông, tiểu thuyết của tôi cập nhật.
Bởi vì tiết sau đó quá mức nhạy cảm, nhiệt độ bay lên tận trời.
“Xem xong muốn nghiêm túc học tập.”
Trong phòng đang ấm áp.
Hoa hải đường trên ban công đang đung đưa.
Tôi chống bàn, trên điện thoại di trước mặt đang mở đoạn văn tự mà tôi vất vả viết.
Ngón tay Thẩm Đình Chu vân xẹt qua.
Lộ ra tiết càng kiều diễm.
“Em thích như phải không?”
Hắn nhẹ nhàng cắn lỗ tai tôi, tay chậm rãi hạ xuống, gằn từng chữ:
“Đáng tiếc, cuối kỳ đã kết thúc, không có đề thi trọng điểm. Không bằng em nghĩ cái khác đi?”
Tôi cố gắng tắt điện thoại.
Cánh tay Thẩm Đình Chu từ phía sau vươn tới, ôm lấy cánh tay của tôi, ngón tay đưa vào lòng bàn tay nhận lấy điện thoại: “Bảo bối, chuyên tâm một chút…”
Ngày đó có chút kịch liệt, điện thoại di rơi trên mặt đất vỡ nát màn hình.
Hai năm sau tôi thuận lợi thi đậu ngành nghiên cứu sinh.
Thầy hướng dẫn là thầy của Thẩm Đình Chu.
Bởi vì hắn như tôi coi như là đàn em của hắn.
Lúc hắn hôn tôi, mới không có cảm giác tội lỗi trâu già gặm cỏ non.
Ngày đầu tiên nhập học, là Thẩm Đình Chu cùng tôi tới.
Nơi đất khách quê người, nhiệt độ lại hơi cao.
Tuyết rơi chiếm phần lớn thời gian trong một năm.
Khi chúng tôi đến cửa gần như trở thành người tuyết.
Thẩm Đình Chu cầm tay vỗ rơi tuyết rơi đáy mắt ôn nhu.
Hắn đẩy tôi vào trong phòng, sau đó : “Anh đi ôn chuyện với thầy, lát nữa tới tìm em.”
Tôi tủm tỉm : “Biết rồi, đàn !”
Bởi vì thầy giáo lớn tuổi, nhận học sinh không nhiều lắm, vài năm trôi qua, lớp học cũng không có bao nhiêu người mới.
Tôi vừa tới, đã bị mấy đàn đàn chị bao vây.
“Trời ạ, em ấy thật nhỏ!”
“Đúng , nghe em và Đình Chu kết hôn? Sao ta có thể xuống tay…”
Tôi có chút ngượng ngùng cầm sữa nóng hầm hập nghiêm túc :
“Bọn em là người trong nhà giới thiệu quen biết…… Em tương đối chủ ! Hơn nữa kết hôn cũng đã gần năm năm!”
“Năm năm!”
Một đàn chị đột nhiên như là nhớ tới cái gì vỗ đùi một cái.
“A! Em ấy chính là mà Đình Chu thầm mến kìa!”
“Cái gì?” Mấy người trăm miệng một lời “Em ấy chính là?!”
Tôi bị huống bất thình lình cho có chút mơ hồ.
Mọi người mồm năm miệng mười nghị luận.
“Em cùng ấy gặp nhau ba lần liền cầu hôn sao?”
Mặt tôi có chút nóng lên: “Đúng …… Lần đầu tiên thấy ấy quá đẹp trai, không dám chuyện, trên đường trở về đói đến hôn mê. Lần thứ hai muốn thăm dò huống, kết quả không cẩn thận ngồi ở trên đùi ấy. Lần thứ ba…… Liền, liền cầu hôn thẳng, ấy đồng ý.”
Trong phòng phát ra một trận hoan hô.
“Là như ! Lúc ấy Đình Chu trở về liền thấy có gì đó lạ.”
“Lúc đó ấy cứ thất thần, liên tục chằm chằm vào di .”
“Nói em tuổi còn quá nhỏ, sợ chậm trễ em, không dám chủ .”
Lần đầu tiên tôi nghe thấy điều này tôi đỏ mặt vì phấn khích,
“Vậy tại sao ấy kết hôn rồi còn ra nước ngoài? Hơn nữa vừa đi đã đi hai năm.”
Đàn chị lộ ra nụ : “Lúc em kết hôn vừa mới trưởng thành, em không cảm thấy, Đình Chu sợ mình không nhịn sao?”
“Mười tám tuổi, chậc chậc…… Ngẫm lại liền thấy cầm thú.”
Đàn bên cạnh : “Hai mươi tuổi cũng không khá hơn. Nếu không nghe em muốn tìm trai, Thẩm Đình Chu cũng sẽ không vô cùng lo lắng chạy về.”
Thì ra là như .
Tôi giống như là thấy cái gì không thể lộ ra ánh sáng, híp mắt.
Khuyến khích đàn đàn chị nhiều chuyện hơn.
Rất nhanh đã quen thuộc với bọn họ.
Thời gian thoáng cái đã đến lúc mặt trời lặn, bên ngoài gió tuyết càng lớn.
Bọn họ vỗ vỗ tôi, “Đi thôi, đàn em, cùng đi ăn cơm!”
“Đúng rồi, trước tiên tìm cho em cái ngăn tủ để đồ, về sau em có thể phải thường xuyên ở lại!”
Đàn chị ở bốn phía tìm một hồi, rút ra một cái chìa khóa rỉ sét.
“Em dùng ngăn tủ của Đình Chu đi.”
Sau khi mở ra tôi ngây ngẩn cả người.
Vốn tưởng rằng sẽ thấy các loại báo cáo học thuật, dụng cụ thí nghiệm……
Kết quả dĩ nhiên là cưa và keo, còn có mấy khối gỗ chưa dùng hết, cùng với hoa nhung mà con mới thích.
Đàn chị ồ một tiếng: “Đình Chu em thích lễ vật, luôn tự tay đồ cho em, lúc đó ngăn tủ so với bây giờ còn đầy hơn.”
“Hoa hải đường của Trung Quốc các em cũng rất đẹp…… Đình Chu am hiểu khắc cái kia nhất.”
Tôi chợt nhớ lại hộp nhạc lần đầu tiên nhận .
Đó là thứ tôi thích nhất.
Tôi có chút không ra lời, ngửa đầu ảnh chụp và giấy khen đầy tường.
Trên đó khắp nơi đều là bóng dáng của Thẩm Đình Chu.
Trong những năm rời đi đó, hắn đang dựa theo phương hướng mà sinh mệnh của hắn đã định, đi hoàn thành ước nguyện của mình.
Giờ phút này, tôi giống như càng hiểu Thẩm Đình Chu.
Hiểu quá khứ của hắn.
Không đợi đàn đàn chị xong việc, tôi dẫn đầu đẩy cửa ra, đội gió tuyết đi đến văn phòng.
Xa xa ánh đèn vàng vọt lóe lên.
Tôi nghe tiếng mở cửa.
Ngay sau đó liền đụng vào một cái ôm ấm áp.
“Sao lại đi ra? Em có thể đi ngay hành lang.”
Tôi không biết đi như thế nào.
Chỉ biết là xuyên qua bão tuyết hướng về phương hướng này, chính là có thể tìm Thẩm Đình Chu với khoảng cách ngắn nhất.
Tôi nhào vào lòng hắn, “Sao không cho em biết?”
“Nói cho em biết cái gì?”
“Quà của em là tự tay . Anh vừa gặp mặt đã thích em. Anh ở nước ngoài hai năm là bởi vì trốn em.”
Cả người Thẩm Đình Chu cứng đờ, một lúc lâu bất đắc dĩ ra tiếng, “Bọn họ vẫn cho em biết.”
“Anh không sợ em sẽ cùng người khác chạy thật ư?”
“Sao lại không sợ, cảm thấy, càng nên cho em cơ hội suy nghĩ rõ ràng.” Thẩm Đình Chu ngữ khí ôn nhu, “Tình của đối với em sẽ không vì nhân tố bên ngoài mà thay đổi. Kết hôn với em là con tim của quấy , lý trí cho biết phải cho em một ít thời gian.”
“Nếu như em thật sự thích người khác, sẽ buông tay rồi chúc phúc.”
Tôi ngẩng đầu lên, ánh mắt lấp lánh Thẩm Đình Chu:
“Vậy có biết hay không, em cũng rất thích ? Thích đến mức… có thể hái rất nhiều sao cho .”
Thẩm Đình Chu dắt tôi đi về phía ngọn đèn xa xa. ==Ủng hộ bản dịch tại web metruyen.net.vn==
“Anh chỉ thích viên sáng nhất.”
“Em hiện tại thuộc về .”
(Hết)
Bạn thấy sao?