Giáo Sư Thẩm Khó [...] – Chương 5

8

Vài ngày sau tôi xuất viện về nhà tĩnh dưỡng.

Lần này ngoài ý muốn chấn toàn bộ giáo viên và sinh viên.

Trường học mua một số camera giám sát.

Còn nghiêm cấm sinh viên ôn tập ở những nơi có kiến trúc không an toàn.

Hôm nay Ủy ban học tập và mấy cán bộ lớp quan trọng trong lớp tới cửa.

Mấy người hơi thở yếu ớt, ấp úng nửa ngày, cuối cùng một câu: “Chúc cậu sớm ngày bình phục.”

Lúc này tôi mới nhận ra, nguy rồi, chuyện quan trọng hình như đã quên……

Hình như mấy ngày nay Thẩm Đình Chu bận rộn nhiều việc.

Đêm đó lúc Thẩm Đình Chu về nhà phát hiện đèn trong phòng khách cũng không có bật lên.

Mặt trời đã lặn.

Đèn sàn ở góc tường mở ra một mảnh vàng nhạt.

“Anh đã về!”

Tôi ngồi xuống bàn và thắp nến trên bàn.

Ngọn nến chiếu sáng một góc trước bàn, cùng với tạp dề gấu đáng trên người tôi.

Trầm Đình Chu hô hấp trì trệ ánh mắt càng sâu, giống như bóng tối đè xuống trong rừng cây thỉnh thoảng lộ ra ánh sáng nhỏ vụn.

“Đường Đường, em đang ?”

Tôi đỏ mặt ấp úng : “A…… Em cơm tối cho .”

Thẩm Đình Chu cởi áo khoác dời mắt chậm rãi cởi bỏ đồng hồ trên tay: “Nhưng hình như em… chỉ ép một ly nước chanh.”

“Mì Ý ở trong bếp!”

Tôi như là đột nhiên nhớ tới cái gì quay đầu vội vã đi vào phòng bếp.

Một giây sau tôi bị người ta ôm chặt lấy xoay người đè lên cửa phòng bếp.

Thẩm Đình Chu : “Em ăn mặc như nấu cơm?”

Xúc cảm lạnh lẽo của cửa kính trực tiếp truyền đến từ làn da sau lưng.

Nhưng lại không tản ra nhiệt độ trên người.

Tim tôi đập thình thịch đưa tạp dề cho hắn.

“Anh không thích sao?”

Hắn thong dong cúi đầu hôn tôi.

Mùi thơm quen thuộc nhiệt độ cơ thể quen thuộc nụ hôn quen thuộc.

Chúng tôi quấn quýt trong bầu không khí mập mờ, ánh đèn mờ nhạt xuyên thấu qua cửa kính, trở nên càng ngày càng mông lung.

Tôi ngồi trên bàn, kèm theo tiếng nước róc rách, thân thể đang run rẩy.

“Giáo sư…… Thầy phải bình tĩnh một chút.”

Giọng khàn khàn chậm rãi của Thẩm Đình Chu truyền đến: “Có lẽ đồng ý đảm nhiệm giáo viên vật lý của các em học kỳ này đã là một quyết định sai lầm. Bởi vì điều này giống như cho người nào đó có lý do khi dễ ? Không phải em muốn như sao?”

Tôi gần như chết đuối trong hơi ẩm ướt triền miên.

Thẩm Đình Chu không chút lưu : “Còn muốn bình tĩnh một chút sao? Đường Đường.”

Tôi giống như bị mê hoặc ánh mắt dừng trên môi hắn: “Không, không phải…”

Khuôn mặt dịu dàng mê người này trong nháy mắt đánh tan suy nghĩ của tôi.

Tôi đỡ vai hắn vấp váp : “Trọng điểm…”

“Trọng điểm?”

Thẩm Đình Chu ra tiếng: “Nhưng hình như em không chịu nổi –”

Tôi hô hấp dồn dập đỏ mặt, ánh mắt ướt át mơ hồ gần như cầu khẩn :

“Em là… trọng điểm… trọng điểm vật lý…”

“Đó không phải là vấn đề vật lý sao?”

Thẩm Đình Chu cúi đầu đem phản bác đáng thương của tôi cho tan thành từng mảnh nhỏ.

Tôi không kịp phản ứng liền bị làn sóng dục vọng bao vây nuốt chửng giống như một người chết đuối bám lấy cánh tay hắn, khó khăn giãy dụa lên trên lại nhiều lần bị hắn kéo về trong niềm vui thích mãnh liệt bất lực cầu xin tha thứ.

Ngoài cửa sổ trăng sáng rủ xuống.

Nước trong bồn rửa chén phản chiếu ánh trăng trong suốt, dòng nước chảy xiết kia mãnh liệt mà chảy xuống, nổi lên từng gợn sóng trắng.

Cho đến khi nước tràn đầy tại một khắc nào đó tràn ra.

Ánh trăng phản chiếu trong bồn vỡ vụn ra.

Biến thành vô số tinh điểm tản mạn trên bầu trời đêm.

Chảy ra ngoài.

Đem bốn phía cho ẩm ướt dính dính.

“Đường Đường, chúng ta vào phòng.”

Đêm đó mặt trăng vỡ thành hàng ngàn đốm sáng.

Không thể ghép lại với nhau nữa.

“Tôi nằm trên giường lớn trong phòng ngủ, gắt gao túm lấy Thẩm Đình Chu đang đứng dậy.”

“Em muốn trọng điểm đề thi……”

Thẩm Đình Chu dịu dàng đặt một nụ hôn lên trán tôi.

“Yên tâm đi, đã sớm cho em học qua rồi.”

“Đêm nay không phải giao dịch giữa em và .”

“Là đang em.”

……

Vài ngày sau tôi khỏe hẳn.

Kiên quyết trở về trường học.

Bởi vì tôi luôn cảm thấy ánh mắt Thẩm Đình Chu tôi không quá đơn thuần.

Hơn nữa ý chí tôi không mạnh, nhẹ nhàng câu một cái liền bị lừa.

“Đường Đường, em ôn tập thế nào rồi?”

Tôi chằm chằm Thẩm Đình Chu trên bục giảng rùng mình một cái.

“Cũng tạm ……”

Không ai có thể biến thái hơn Thẩm Đình Chu.

Đòi vào những thời điểm đặc biệt thi vào lớp chuyên ngành của tôi.

kiến thức luôn đi vào tâm trí tôi theo một cách cực kỳ biến thái.

Không tới vài ngày tổ ra đề đã công bố.

Tổ trưởng ra đề là Thẩm Đình Chu.

Phó tổ trưởng là giáo viên vật lý lớp bên cạnh Lâm Thi Mặc.

Đó cũng là những gì tôi mới biết khi trở lại trường học gần đây.

Bạn cùng phòng hỏi: “Cậu không lo lắng sao? Lỡ đâu mỗi ngày Lâm Thi Mặc quấn lấy giáo sư Thẩm nhà cậu…”

Tôi vẻ mặt thái độ: “Mình càng lo lắng thành tích cuối kỳ của mình hơn.”

Bởi vì tôi biết Thẩm Đình Chu sẽ không chuyện có lỗi với tôi.

Tin tức này giống như thanh kiếm treo trên đầu, khiến cho trong phòng học không còn nghe tiếng vui vẻ.

Lâm Miên ngược lại vô cùng thanh thản, mỗi ngày ở trong phòng ngủ ngủ thẳng đến khi tự nhiên tỉnh.

Trọng điểm đề thi phát tới cũng không thấy ta mở ra.

Mỗi lần thấy tôi vùi đầu khổ học Lâm Miên lại bắt đầu châm chọc.

“Giả vờ cái gì, chẳng lẽ giáo sư Thẩm không giúp cậu sao?”

Loại lời này thường xuyên nhiều, trong trường học liền bắt đầu truyền ra lời đồn đãi nhảm nhí.

Nói Thẩm Đình Chu lộ đề cho tôi.

Loại bát quái này ở trước kỳ thi một tuần đạt tới đỉnh điểm.

Không ít sinh viên đại học A bị khơi mào lửa giận, nhao nhao phát tiết trên mạng.

“Tin tức là thật hay giả? Cậu có biết lần này môn vật lý khó khăn như nào không? Nếu có người như thế, tôi sẽ trực tiếp tố cáo.”

“Đúng , có thể chút công bằng không.”

“Viện chúc có thể lấy đề, chúng ta xứng đáng rau hẹ chứ?”

Không ít người chạy đến phía dưới tài khoản của tôi những lời lẽ kỳ quặc.

“Quả nhiên vợ có tác dụng hơn học sinh, đề nghị tất cả mọi người đi về chuyện thầy trò đi.”

“Đừng ghê tởm, cái gì mà oai phong kỳ lạ.”

Bởi vì chuyện này Thẩm Đình Chu không thể tránh khỏi gặp tai ương.

Đêm đó tôi trịnh trọng đưa ra một tuyên bố.

“Giáo sư Thẩm công tư rõ ràng, không tiết lộ đề mục gì cho tôi, hy vọng mọi người bình tĩnh, chuẩn bị chiến đấu cho cuối kỳ. Tôi cũng giống như mọi người.”

Bạn học trong lớp cũng nhao nhao : “Xin các cậu đừng tìm đường chết, trọng điểm đề thi phát các cậu không xem sao?”

Ủy ban học tập ở phía dưới trả lời từng điều một uất ức không nên lời.

@ Thanh Phong Minh Nguyệt: trọng điểm là tôi muốn.

@ Đường sữa dâu tây: trọng điểm là tôi muốn.

@ Thanh Thang đại lão gia: Cố Tiểu Đường rớt xích, trọng điểm là tôi .

@ Toàn thể: có người mời em uống trà sữa sao? Lớp khác phải đến trọng điểm mới có dâu tây sinh tố ăn, sản phẩm mới nha qua vài ngày nữa sẽ không có (chờ mong biểu ).

Nhưng mà không ai để ý đến ấy.

Tôi mời ủy ban học tập uống trà sữa.

Tiếp tục tập trung ôn tập.

Mỗi ngày thức dậy sớm hơn gà và ngủ muộn hơn chó.

Là để cố gắng hết sức thi cao điểm một chút, không muốn thành tích cuối kỳ khiến Thẩm Đình Chu khó xử.

Tôi thề tôi chưa bao giờ học hành chăm chỉ như .

Khi đem tri thức nhét vào trong đầu, dĩ nhiên tôi cảm nhận cảm giác trước nay chưa từng có.

Thì ra học bá là cảm giác như .

“Đường Đường, cậu đang ngẩn ngơ cái gì ?”

Tôi cùng phòng nhẹ nhàng : “Hình như mình việc học.”

“…… Lại điên rồi.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...