Giáo Sư Thẩm Khó [...] – Chương 3

5

Tôi khẩn trương không chịu nổi, bị tin nhắn cắt ngang liền không còn can đảm tiếp tục nữa.

Vì thế thừa dịp Thẩm Đình Chu tạm dừng, tôi nhảy xuống bàn trốn về phòng ngủ.

Đêm nay Thẩm Đình Chu không vào.

Sáng sớm hôm sau, bình luận trên mạng càng ngày càng nghiêm trọng, tôi trốn về trường học.

“Cố Tiểu Đường, chị tôi muốn gặp một lần.”

Hoa khôi trường Lâm Miên đứng trước mặt tôi vênh váo tự đắc.

“Quyến rũ ông xã người khác, rốt cuộc có biết nhục nhã hay không.”

Tôi tức giận đến đau tim: “Chị là ai? Sao tôi không biết chị ta có quan hệ với giáo sư Thẩm?”

“Dựa vào cái gì mà cho biết.” Lâm Miên liếc mắt xoay người rời đi.

Ăn trưa xong biên tập tiểu thuyết liên lạc với tôi.

“Tiểu Đường, sách của bị tố cáo rất nhiều.”

“Chúng tôi chuẩn bị tạm thời phong tỏa trang cá nhân của .”

“Tại sao?” Tôi đổ mồ hôi.

“Là của giáo sư Thẩm tố cáo, cảm của người khác.”

Tôi thật vất vả lắm mới bình ổn lửa giận lần nữa dấy lên hít sâu một hơi

“Chúng tôi kết hôn rồi, ở đâu ra mà ấy !”

“Để tôi giải thích cho hiểu, tuy rằng hai người là bí mật kết hôn, dư luận thế này… Chỉ cần nhân vật người kia tồn tại, tác phẩm của sẽ bị ảnh hưởng. Hay là để giáo sư Thẩm nhà sáng tỏ một chút?”

Quần chúng ăn dưa lại bắt đầu chen vào khu bình luận của tôi.

“Này, thích hoại cảm của người khác như sao?”

“Cố Tiểu Đường, có ai rất đê tiện hay không.”

“Người ta đã có rồi, xin lỗi đi!”

Cuối cùng trang web không chịu nổi áp lực dư luận hạ giá tác phẩm của tôi.

Tâm của tôi nhất thời rơi xuống đáy.

Kỳ thật ngày ra đời của tác phẩm này là ngày lễ Thất Tịch hai năm trước.

Ảnh chụp ân ái trong nhóm bè ùn ùn gửi đến. ==Ủng hộ bản dịch tại web metruyen.net.vn==

Tôi bị kích thích lấy can đảm đòi quà của Thẩm Đình Chu ở nơi đất khách quê người.

Kỳ thật tôi cũng không hy vọng xa vời hắn có thể cho tôi cái gì.

Dù sao cũng không có cảm.

Cho đến nửa tháng sau tôi nhận hộp âm thanh từ phía bên kia đại dương gửi tới.

Được bằng tay.

Trong góc có khắc một đóa hoa hải đường cổ kính.

Nhất thời tôi không nhịn soạn một văn bản đăng chuyện này lên.

Nghĩ đến khoe khoang một chút.

Từ đó về sau mỗi ngày lễ tôi đều nhận quà của Thẩm Đình Chu.

Tượng đất sinh , ly lưu ly rực rỡ, hộp trang sức tôi thích…… Những món quà khiến tôi cảm .

Kết quả là tôi không ngừng đăng những món đồ đó lên mạng cùng lời cầu nguyện tốt đẹp của tôi đối với tương lai.

Bây giờ tôi lại không biết người tố cáo là ai.

Nói không chán nản là giả.

Nhưng chẳng lẽ tôi thật sự phải mặt dày để Thẩm Đình Chu công khai sau đó viết thư giải thích cho trang web sao?

Sau khi chuyện kết thúc, hắn sẽ nghĩ như thế nào về những tiết giả dối hư ảo kia?

Có thể chán ghét tôi, coi tôi là một tên biến thái hay không?

Lúc này dư luận trên mạng đã đến hồi gay cấn.

Lâm Miên lập một tài khoản.

@ Lâm Thi Mặc mới là của giáo sư Thẩm, mọi người đừng chạy nhầm chỗ.

“Hàng đầu vây xem Thẩm phu nhân!”

“Mọi người mau xem giới thiệu vắn tắt đi! Lại là học cùng lớp với giáo sư Thẩm.”

“Được rồi, hiện tại tôi tin tưởng Cố Tiểu Đường là người như .”

Lâm Thi Mặc rất nhanh trả lời mọi người:

“Tôi luôn cho rằng nhiệm vụ của học sinh chính là chăm chỉ học tập. Nếu học Tiểu Đường đặt tâm tư vào học tập nhất định sẽ là một đứa trẻ ưu tú.”

Hot search nhanh chóng đẩy lên.

Lần đầu tiên chịu đựng bạo lực mạng lớn như , cả người tôi đều choáng váng.

Nước mắt không khống chế khiến giờ phút này đây của tôi đặc biệt chật vật.

Gần như là vừa cãi nhau vừa khóc.

Bình luận còn tôi: “Xem xem, đuối lý rồi này!”

Tôi đang định gọi điện thoại cho Thẩm Đình Chu, hỏi hắn có muốn công khai với tôi hay không.

Trên màn hình điện thoại đột nhiên xuất hiện một tin nhắn.

Thẩm Đình Chu @ tôi.

Sau khi mở ra toàn bộ nội dung hiện ra trước mắt tôi.

Chỉ thấy bên cạnh ảnh chân dung chữ V đỏ của hắn treo một hàng chữ mới tinh: “Cô ấy đang đi học @ Tiểu Đường.”

Phía dưới đăng ảnh giấy chứng nhận kết hôn của chúng tôi.

Tin tức nhắc nhở bên tôi rốt cuộc cũng ngừng.

Sau một khoảng im lặng ngắn ngủi, bình luận lại bắt đầu bùng nổ.

“Cmn, đừng mắng nữa! Giáo sư Thẩm đăng weibo rồi!”

“Fan hâm mộ Tiểu Đường, nghe hiệu lệnh của tôi, bắt đầu phản kích!”

Fan sách chờ đợi đã lâu trong nháy mắt nhảy ra.

“Xin khiếu nại người phơi bày ra ngoài, kẻ nào dám chửi Tiểu Đường!”

“Lập tức giải phóng!”

Lâm Thi Mặc không lời nào.

Giống như đã chết.

Lâm Miên không thấy thái của Thẩm Đình Chu còn đang châm ngòi thổi gió.

Trong đó xen lẫn lời châm chọc của người qua đường ăn dưa.

“Tôi biết là ai chính là người này tên là Lâm Thi Mặc.”

“Cùng khóa với giáo sư Thẩm, hơn nữa cũng vừa mời về trường nhậm chức. Chẳng lẽ là Cố Tiểu Đường cướp đoạt ?”

6

Vài phút sau, Thẩm Đình Chu lại cập nhật thái thứ hai:

“Cô ấy có chuyên môn và tôi nghĩ rằng kiến thức văn học của ấy có sức hấp dẫn chết người đối với tôi.”

Phía dưới xuất hiện một đám gà thét chói tai.

“A a a a! Đây là tỏ trá hình sao?”

“Nhất định xem văn mẫu đúng không!”

“Anh thích phần nào?”

“Giáo sư Thẩm… Ảnh chụp màn hình ở trong tay tôi… không hoàn lại…”

Hai mắt tôi đẫm lệ mông lung.

Chết tiệt.

Hắn như nhất định là đã xem qua cái này.

Thật mất mặt.

Một giây sau, tôi nhận tin nhắn Thẩm Đình Chu gửi tới.

“Đã liên lạc với bên biên tập, viết không tệ, hôm nay về nhà ăn cơm.”

Trong lòng tôi có chút thấp thỏm: “Văn của em còn có ảnh chụp màn hình những cư dân mạng kia gửi đến bình luận của , đã xem qua rồi?”

“Thời gian gấp rút vẫn chưa xem xong.”

Đang lúc tôi thở phào nhẹ nhõm thì Thẩm Đình Chu còn : “Nhưng giặt ga giường là thấy.”

“Nhà chúng ta giặt ga giường, quả thật không cần em . Có thể yên tâm.”

Cách màn hình tôi giống như thấy con hồ ly đối diện kia, híp mắt mà móc tôi vào bẫy của hắn.

A a a……

Tôi không còn mặt mũi nào gặp hắn nữa…

Chạng vạng tối lúc tôi về nhà Thẩm Đình Chu đang ở trong bếp nấu cơm.

Tôi đỏ mặt lấy cớ buồn ngủ lẻn vào phòng ngủ chính khóa cửa lại.

Thẩm Đình Chu rất ung dung đồng ý, cũng không có gì bất thường.

Đêm dần dần tới.

Phòng ngủ lại vô cùng yên tĩnh.

Tôi thử gửi một nhãn cảm .

Đột nhiên tin nhắn như nổ tung.

Mấy người mồm năm miệng mười vào nhắn:

Bạn thân 1: “A a a, sao cậu lại kết thúc sớm như !”

「?」

Bạn thân 2 nhắn tin: “Giáo sư Thẩm cũng không …”

Tôi xoắn như kiến trong chảo nóng.

“Mình còn chưa lên đâu… Mình sợ ấy không thích như …”

“Không phải, người ta đều biết sẽ như như , có cái gì không dám?”

Nửa giờ sau tôi lặng lẽ mở cửa phòng ngủ.

Ánh đèn dịu dàng chiếu vào trong phòng khách ấm áp.

Thẩm Đình Chu đang ngồi trên sô pha im lặng đọc sách, nghe thấy tiếng hắn ngẩng đầu lại.

“Em… em muốn đi tắm… , có muốn đi cùng không?”

Những lời này mặt tôi nóng lên.

Động tác của Thẩm Đình Chu dừng lại tầm mắt u ám xuyên thấu bóng đêm.

Thật lâu sau tiếng nhẹ của hắn truyền đến.

“Không cần, em đi trước đi.”

Thật vất vả mới lấy dũng khí, đột nhiên bị dập tắt.

Tôi rụt về phòng ngủ xấu hổ sắp tìm một cái khe chui vào.

Nhớ tới thân thể ưu việt vừa rồi ngồi trong khung cảnh tối tăm kia, đôi chân thon dài đặt trước bàn trà, nút áo thắt cài đến cổ, cùng với thắt lưng cực kỳ có sức hút…

Tối nay thật sự không thể có hắn sao?

Vài phút sau tôi mở cửa trở lại.

Giọng của tôi căng thẳng: “Cái kia…… Có thể giúp em bôi sữa tắm không?

Tôi bó tay bó chân cứng đờ ở nơi đó, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

Động tác của Thẩm Đình Chu hơi cứng lại: “Được.”

Tim tôi sắp nhảy ra khỏi cổ họng, tôi run sợ đóng cửa lại nhanh chóng chui vào phòng tắm giống như một tù nhân đang chờ xử tội.

Tôi còn cố ý chọn một chiếc áo sơ mi ngắn màu trắng chỉ có thể che khuất đùi.

Thậm chí có thể tưởng tượng ngày thường khi nó mặc trên người Thẩm Đình Chu là nghiêm túc cỡ nào.

Hơi nước ở trong phòng tắm mờ mịt.

Ánh đèn mông lung dần tối đi.

Trong nháy mắt bóng tối đánh úp.

“Đèn bị hỏng à?”

Tôi ở trong bóng tối lần mò mở cửa cẩn thận cất bước: “Thẩm Đình Chu…”

Đột nhiên đụng vào trong lòng một người.

Hương gỗ nhàn nhạt xung quanh tôi.

Nhiệt độ cơ thể xa lạ, cảm xa lạ, cùng với thân thể mạnh mẽ cứng rắn cho lòng tôi trong nháy mắt nổi lên gợn sóng.

“Cẩn thận.”

Đêm tối nhuộm màu mập mờ không ngừng kích thích thần kinh mẫn cảm.

Một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy eo tôi, ngay cả áo sơ mi lỏng lẻo cũng siết chặt nhăn nheo.

“Lại trộm mặc áo sơ mi của hả?”

Giọng của hắn dán ở bên tai, nhiệt khí cuồn cuộn từ trên chóp tai vuốt ve lay sợi tóc của tôi.

Thế tôi ở trên người hắn cảm nhận một cảm giác xâm lược.

“Không phụ lòng…” Tôi như ruồi muỗi: “Em nhăn nó rồi.”

Hơi thở của Thẩm Đình Chu khiến tôi run rẩy hết lần này đến lần khác.

Tựa hồ không khí có cái gì thay đổi mà trở nên cực nóng…… xao ……

“Vậy sao bây giờ?”

Hắn bế tôi lên đôi môi hơi lạnh xoa vào tai tôi.

Hai chân tôi đều bắt đầu như nhũn ra, treo ở trên người hắn.

“Em giúp ủi…… Đừng mắng em……”

Thẩm Đình Chu nhẹ ra tiếng: “Em chỉ có chút tiền đồ này…”

“Giáo sư – – A – -”

Hắn chặn những lời của tôi bằng một nụ hôn rực rỡ.

Ngón tay hơi lạnh hết sức linh hoạt cởi quần áo của tôi, mang theo ý tứ trêu kéo tôi vào dục vọng nóng ẩm.

Nhất thời tôi run rẩy: “Em muốn chết mất.”

“Còn sớm mà!” Thẩm Đình Chu ôn nhu cho tim tôi không khống chế : “Còn nhớ em từng viết gì không? Một chữ mười phút, tự mình đếm đi.”

Đêm nay, Thẩm Đình Chu ép tôi thuật lại nội dung trong truyện, để hắn tiến hành thực tiễn.

Đáng tiếc đến cuối cùng, tôi hoàn toàn đầu hàng, bắt đầu loạn ngôn.

Thẩm Đình Chu liền không ép tôi nữa rồi đứng lên.

Ngày hôm sau tôi không dậy nổi.

Thẩm Đình Chu xin cho tôi nghỉ.

Tôi mang dép lê lúc đẩy cửa phòng ngủ chính ra.

Thẩm Đình Chu vừa từ bên ngoài trở về.

Ánh mắt hắn đảo qua áo ngủ của tôi,im lặng xách dép lê qua: “Dưới đất lạnh.”

Trong lòng tôi khó nén sự vui sướng, đi theo phía sau mông hắn lẩm bẩm: “Hôm nay không có tiết, đi gì?”

“Gặp Lâm Thi Mặc.”

Thẩm Đình Chu kéo tôi ngồi lên người hắn nghiêm túc giải thích:

“Lâm Thi Mặc là học của , bọn còn hợp tác thí nghiệm ở nước ngoài. Sau đó phát hiện ấy có chút cố chấp nên không hợp tác nữa. Có mấy lời, phải rõ ràng với ấy.”

Vốn tôi còn đang chăm nghe hắn chuyện sau lưng đột nhiên truyền đến sự khác thường.

Chỉ thấy ánh mắt Thẩm Đình Chu thâm trầm bàn tay dày rộng cách một tầng áo mỏng, xoa xoa qua lại trên lưng tôi.

Cảm giác tê dại kéo tới xen lẫn ấm áp, trong nháy mắt cho lỗ tai tôi đỏ lên.

Tôi cúi đầu: “Anh, muốn gì?”

“Eo không đau sao?”

Nhìn tôi muốn lại thôi có chút ngượng ngùng.

Thẩm Đình Chu biết tôi muốn gì, không chút hoang mang mở miệng: “Ngoan, hoãn vài ngày.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...