Giáo Sư Thẩm Khó [...] – Chương 2

Chết thật mà.

Để phòng ngừa Thẩm Đình Chu xem mấy thứ trên mạng, đêm đó tôi đã xóa bình luận ở khu bình luận.

Không ít độc giả chen chúc mà tới.

“Được , mưa gió sắp đến.”

“Hai phút, lại thiếu một cái, tôi chụp màn hình rồi, giáo sư Thẩm, thấy thì nhắn riêng cho tôi, tôi gửi cho xem.”

Một bữa cơm mà tôi mất hồn mất vía.

Bữa tối kết thúc Thẩm Đình Chu đứng dậy, lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

Mẹ tôi từ ái tôi: “Các con về đi, trên đường đi chậm một chút.”

Tôi sửng sốt “Con cũng về?”

“Con kết hôn rồi, không về nhà với chồng, còn muốn đi đâu nữa?”

Tôi quay đầu thấy Thẩm Đình Chu mang theo áo khoác của tôi, đứng ở cửa trước chờ tôi, mặt tôi đều tái mét.

Đây không phải là dê tự dâng vào miệng hổ sao?

Tôi vẫn bị Thẩm Đình Chu mang về nhà.

Sau khi đăng ký kết hôn Thẩm Đình Chu ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu.

Đêm nay là đêm đầu tiên hai chúng tôi ở cùng nhau.

Nghĩ đến chuyện có thể xảy ra kế tiếp, nhất thời tim tôi đập như nổi trống, đứng ở cửa giống như một con đà điểu, chậm rì rì không chịu đi vào trong.

“Phòng ngủ chính ở bên kia, quần áo của em để trong tủ quần áo. Em có thể đi tắm trước.”

Tôi chằm chằm eo mê người khi hắn khom lưng, đỏ mặt muốn lại thôi.

“Em tự giặt?”

Ánh mắt Thẩm Đình Chu trong bóng tối sâu xa lại: “Em ngược lại…… không uyển chuyển chút nào.”

Đột nhiên tôi hoàn hồn lẻn vào phòng ngủ chính đóng cửa lại, cả người nóng như nước sôi.

Mất mặt đến tận nhà bà ngoại rồi.

Tắm rửa xong tôi ở trong phòng ngủ điên cuồng gửi tin nhắn.

“Làm thế nào để một người đàn ông có thể một lòng một dạ với tôi?”

Bạn cùng phòng: “Cố Tiểu Đường! Cậu tiến bộ thật ha ha ha, cũng bắt đầu đêm không về ngủ đúng không?”

“Lúc này còn có tâm tư theo đuổi đàn ông?”

Họ gửi một bài đăng.

Tôi mới phát hiện sự tích vinh quang của mình đã lên đầu bảng xếp hạng.

Video AI tự đọc đăng lên mạng.

Bình luận đã qua một vạn.

“Cmn, thì ra Cố Tiểu Đường là Tiểu Đường trong tiểu thuyết! Chỉ đường tìm tác phẩm mới “Cuộc sống đời thường của giáo sư Thẩm”.

“Cô ấy và giáo sư Thẩm là thật sao? Đây không phải là tài liệu văn học chứ?”

“Làm sao có thể! Đây chính là Thẩm Đình Chu! Giáo sư nổi danh của đại học A, là tỷ lệ rớt môn quá đáng sợ, gọi là Ôn nhu đao! Cuối kỳ này Cố Tiểu Đường xui xẻo rồi.”

“Huhuhu, trả lại sự trong sạch cho lão đại của tôi! Hắn mang khuôn mặt thanh tâm quả dục kia, sao có thể như …”

Tài khoản cá nhân của tôi đã bị lộ.

Nhiều người hỏi tôi đòi một lời giải thích.

Cũng có người tìm tới tài khoản của Thẩm Đình Chu kêu gào.

“Giáo sư Thẩm, khởi tố Cố Tiểu Đường đi, thật đấy.”

“Hãy xem ấy viết về như thế nào!”

Muốn chết mất, những người này đã đem văn của tôi cùng cái tiết nhạy cảm kia, đều nhắn ở khu bình luận của Thẩm Đình Chu.

Tôi trong nháy mắt nếm cảm giác đau tim.

Xong rồi, không giấu nữa……

Hoa khôi trường Lâm Miên đột nhiên bình luận trên mạng.

“Nhưng… hình như giáo sư Thẩm đã kết hôn rồi.”

Cô ta gửi một bức ảnh.

“Trên ngón áp út của Thẩm Đình Chu rõ ràng đeo một chiếc nhẫn cưới.”

Lâm Miên : “Tôi biết vợ giáo sư Thẩm, tối nay vừa gọi điện thoại cho ấy, ấy mình không biết chuyện này.”

Nhiệt độ hóng hớt tiến thêm một bước thăng cấp.

Mọi người nhất thời hứng thú.

“Hả, gọi ấy là chị?”

“Ừ, quan hệ của chúng tôi rất tốt. Chị ấy hy vọng Cố Tiểu Đường đừng có ý đồ không chính đáng nữa. Chị ấy cảm thấy rất phiền phức.”

“Nhân tiện chị ấy sắp về nước rồi đến lúc đó mời mọi người ăn cơm.”

Hướng gió của cư dân mạng ăn dưa nhất thời thay đổi.

“Có ai quen Cố Tiểu Đường không? Phiền cho ấy biết, đừng con nhà chúng tôi mất mặt.”

“Nữ chính trở về, Cố Tiểu Đường bị hù chết rồi phải không?”

Ngữ khí cường ngạnh như thế cho tôi có chút hoảng hốt.

Chẳng lẽ tôi và Thẩm Đình Chu kết hôn giả sao?

Tôi lấy giấy chứng nhận kết hôn từ trong điện thoại ra đi lại.

Trai tài sắc do ông trời tác hợp.

4

Sức lực của nhóm cư dân mạng này có thể là trâu bò.

Vài phút sau hình ảnh khu bình luận của Thẩm Đình Chu đã bay đầy trời.

Vừa nghĩ tới Thẩm Đình Chu có thể sẽ thấy, tôi hận không thể chết ngay tại chỗ.

Vì thế tôi quyết định thừa dịp hắn không thấy, lấy điện thoại di của hắn xóa sạch khu bình luận.

Nửa giờ sau tôi đẩy cửa phòng sách ra trái tim đập thình thịch.

Màn đêm yên tĩnh.

Thẩm Đình Chu đang ngồi trước máy tính, ánh sáng yếu ớt phác họa ngũ quan thâm thúy của hắn.

Nghe tĩnh Thẩm Đình Chu ngẩng đầu thấy tôi chân trần đứng trên mặt đất thì hơi nhíu mày: “Còn chưa ngủ?”

Chờ tôi đến gần Thẩm Đình Chu rốt cuộc cũng thấy rõ tôi đang mặc – một chiếc áo sơ mi màu trắng.

Cứu với cái này giống như đang dụ dỗ hơn.

Tôi khí huyết cuồn cuộn mặt đỏ dữ dội.

Tầm mắt của hắn chậm rãi lướt qua cổ áo tôi, eo, sau đó là đùi, cuối cùng bình thản đối diện với khuôn mặt đỏ ửng của tôi.

“Đường Đường, đây là gì?”

Bút máy lộp bộp một tiếng nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn.

Tiếng phát ra tác đến thần kinh mẫn cảm của tôi.

Tôi căng thẳng đến mức cả hai chân đều run rẩy bắt đầu lảm nhảm:

“Em… em lạnh quá, tìm chút quần áo mặc…”

Thẩm Đình Chu dựa vào ghế nửa nửa không chằm chằm mặt tôi, vô cùng buồn nhắc nhở tôi: “Nơi này là phòng việc.”

Tôi liếc mắt một cái liền thấy điện thoại di đặt ở bên cạnh bàn cắn răng bắt chéo chân ngồi ở trên bàn trước mặt hắn.

Thành công chạm vào điện thoại di trong tay.

Đèn bàn nhỏ bị chặn.

Mặt Thẩm Đình Chu trong nháy mắt ẩn vào trong bóng tối, ánh mắt hắn tôi cũng không rõ.

Một lúc lâu sau thanh âm khàn khàn của hắn theo bóng đêm chậm rãi phát ra.

“Đường Đường, em đang ngồi trên thành tích vật lý của em.”

“Em biết hành vi này là đang gì không?”

Tôi liều mạng đè nén hô hấp giẫm lên đùi Thẩm Đình Chu, âm thanh như ruồi muỗi: “Làm gì ?”

Một giây sau Thẩm Đình Chu đột nhiên đứng dậy chống đỡ mép bàn đè tôi xuống.

Cạch cạch, đèn bàn bị hắn tắt ngấm.

Trong nháy mắt bóng tối ùn ùn kéo đến.

Tôi chìm đắm trong mùi hương gỗ, chưa kịp phản ứng một bàn tay to lớn áp sát eo tôi.

Âm thanh đưa khí nóng và ẩm vào lỗ tai.

“Em đang coi thường kỷ luật lớp học.”

“Cộng thêm việc bất kính với giáo viên.”

“Thậm chí còn ướt bài tập của em.”

“Cho tới bây giờ chưa từng thấy qua học sinh nào ngoan cố như .”

Thanh âm trong trẻo lạnh lùng mang theo một tia chất vấn.

Cả người tôi mềm nhũn trán vô lực chống lên vai hắn, sắp xấu hổ khóc thành tiếng:

“Em xin lỗi, giáo sư…”

“Anh không chấp nhận xin lỗi, ngẩng đầu .”

Lời không cho phép từ chối vừa dứt, nụ hôn nóng bỏng theo sát tới.

Từng đóa pháo hoa rực rỡ trong nháy mắt nổ tung trong đầu.

Tôi vô lực cào loạn trên áo sơ mi của hắn, ở trước mặt hắn cường thế ném mũ cởi giáp cuối cùng ngoan ngoãn tước vũ khí đầu hàng.

Trong bóng tối Thẩm Đình Chu dừng lại tác, ngữ khí bất đắc dĩ : “Em thích áo sơ mi của đến à?”

Tôi hô hấp rất nhanh thân thể rất nóng, năng lộn xộn.

Điện thoại của Thẩm Đình Chu bị tôi đẩy sang một bên.

Đột nhiên một tin nhắn chói mắt nhắc nhở hiện lên trong bóng tối.

Ánh mắt tôi mê ly về phía màn hình.

“Đình Chu, về nước rồi, cảm bảy năm của chúng ta hẳn đã có kết quả.”

Nhiệt độ dần dần giảm đi.

Thẩm Đình Chu không biết dừng tác từ lúc nào chằm chằm tin nhắn trên điện thoại ánh mắt ủ dột.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...