Giáo Sư Thẩm Khó [...] – Chương 1

1

Khóa học mở đầu tiên của học kỳ mới.

Giảng đường vô cùng đông người hết cả chỗ ngồi.

Lúc tôi bị cùng phòng kéo vào vừa vặn đối diện với khuôn mặt lãnh đạm cấm dục kia.

Trong lòng lộp bộp một chút.

Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đứng ở trước bục giảng, một đôi mắt trong trẻo lạnh lùng xuyên qua ống kính dừng lại trên khuôn mặt hoảng hốt của tôi.

Mỉm .

“Sắp vào học rồi, mời ngồi.”

Bạn cùng phòng bắt lấy tôi đang muốn chạy trốn, kéo tôi ngồi vào hàng thứ nhất, ghé vào bên tai tôi lặng lẽ :

“Xin giới thiệu với cậu kia là giáo sư Thẩm – nam thần của mình.”

Giờ phút này ngón tay người đàn ông lật xem giáo án gần trong gang tấc, nhẫn cưới trên ngón áp út lấp lánh sáng lên.

Chiếc nhẫn đó hợp thành một đôi với chiếc nhẫn cưới đeo trên cổ tôi.

Đối diện với tầm mắt hắn, tôi hốt hoảng cúi đầu cả người cứng ngắc.

Cứu mạng ai có thể cho tôi biết người chồng đang đi đào tạo chuyên sâu ở nước ngoài vì sao lại đột nhiên về nước?

Tháng trước tôi uống rượu say phát điên, nửa đêm đăng ảnh khiêu khích hắn.

Thẩm Đình Chu im lặng, lựa chọn giả vờ như không thấy.

Tỉnh lại tôi mới nhớ ra hai chúng tôi căn bản không quen biết.

Tại sao hắn đột nhiên xuất hiện ở trường, trở thành giáo sư vật lý của tôi?

Nghiệp quật mà!!

Thẩm Đình Chu đứng trên bục giảng, quét mắt tôi đang co đầu rụt cổ mỉm :

“Vì một số trường hợp đặc biệt, lớp vật lý của học kỳ này sẽ do tôi đảm nhiệm, hy vọng mọi người sẽ hợp tác với nhau.”

Giọng trong trẻo như gió xuân thổi qua tai.

Những ký ức đã phai mờ đột nhiên hiện lên trong đầu tôi.

Đơn vị công tác của Thẩm Đình Chu hình như… đúng là Đại học A.

Cảm nhận tầm mắt chuyên trên đỉnh đầu, tôi rụt cổ lại.

Hắn sẽ không vì bị vài câu giỡn liền muốn cho tôi trượt môn chứ?

Nhưng mà hắn cái gì cũng không .

Bài học đầu tiên của học kỳ mới nhanh chóng bắt đầu.

Tôi ngồi ở dưới tầm mắt của Thẩm Đình Chu, nghe thanh âm trong trẻo lạnh lùng của người đàn ông dần dần buồn ngủ.

Lúc này điện thoại đột nhiên rung lên.

Người biên tập tiểu thuyết gửi tới tin tức: “Tiểu Đường, nhân vật nam chính viết có dục vọng quá cao, sửa lại một chút bản thảo rồi chuẩn bị lên bài!”

Tôi mơ mơ màng màng mở file do biên tập gửi tới, phát hiện giao diện điện thoại bị đơ.

Vài giây sau, một giọng nữ máy móc từ loa di vang lên:

“Đêm khuya yên tĩnh, tôi mặc áo sơ mi của Thẩm Đình Chu, hoảng hốt xông vào phòng và ngã vào lòng ấy.”

“A, giáo sư Thẩm… Xin ôm chặt em…”

Tôi đột nhiên tỉnh dậy khỏi giấc ngủ.

Phát hiện AI đang tự đọc, những từ ngữ nhạy cảm không ngừng vang lên.

Che cũng che không .

A a a a…… Chết tiệt, mau dừng lại mau……

Trong phòng học là một mảnh tĩnh mịch.

Thẩm Đình Chu ngừng giảng, vẻ mặt trước sau như một.

Nhưng tôi lại cảm thấy ánh mắt của hắn cho tôi xấu hổ vô cùng.

Tôi sắp khóc rồi: “Thật ngại quá… Điện thoại của tôi hỏng rồi…”

Trong lúc bối rối tôi nhỡ chỉnh âm thanh lớn hơn nữa.

AI lớn tiếng đọc lên cảnh kích phía sau.

Bạn học trong phòng nghe khuôn mặt đỏ bừng, đều câm như hến.

Thẩm Đình Chu cầm phấn gõ một cái lên bàn giảng.

“Cộc Cộc.”

Trong không gian tĩnh mịch.

Rốt cuộc Thẩm Đình Chu với tôi câu đầu tiên từ sau khi hắn trở về.

“Vất vả cho học này, tan học đến văn phòng tôi một chuyến.”

2

Trong phòng việc vô cùng yên tĩnh.

Tôi ngồi đối diện Thẩm Đình Chu, nghe tiếng tích tắc của đồng hồ ở góc tường như ngồi trên đống lửa.

Thẩm Đình Chu đang cúi đầu sửa giáo án.

Trời buổi chiều nắng vàng ấm xuyên qua lá cây thưa thớt, chiếu vào trên áo sơ mi trắng kín kẽ của hắn, phác họa ra hình ảnh kiều diễm.

Hắn không chuyện với tôi kể từ khi tôi bước vào.

Ngay cả chuyện tiểu thuyết cũng không hỏi.

Sẽ không chỉ bởi vì tôi viết cảnh tôi và hắn thân mật, hắn muốn ly hôn với tôi chứ?

Tôi cẩn thận mở miệng: “Cái đó, em… không phải cố ý.”

Thẩm Đình Chu : “Anh hiểu đó chỉ là sáng tác nghệ thuật.”

Tôi bị sự dịu dàng của hắn cho đầu óc choáng váng liền ngọt ngào,

“Đúng đúng …… Anh hiểu là tốt rồi. Em là người rất bảo thủ, đều là biên tập bảo em viết…… Loại tiết này không nhiều lắm.”

Không khí lại bắt đầu trở nên hòa thuận.

Thẩm Đình Chu lấy ra một cái túi xách, ngữ khí ôn hòa lễ độ: “Lần này vội vàng về nước, chỉ mang khăn quàng cổ lông cừu cho em, áo sơ mi phải chờ lần sau.”

Áo sơ mi?

Áo sơ mi của Thẩm Đình Chu?

Đối diện với ánh mắt dịu dàng của hắn, tôi mới ý thức hình như hắn đã hiểu lầm cái gì.

Thật sự tôi không phải là tên biến thái……

Đang muốn mở miệng cứu vớt ấn tượng của tôi trong mắt hắn, đột nhiên biên tập điên cuồng gửi tin nhắn cho tôi.

Tiếng nhắc nhở tin nhắn trong nháy mắt hấp dẫn sự ý của hai chúng tôi.

“Thẩm Đình Chu thật sự thích ở phòng bếp sao?”

“Có tai họa ngầm phòng cháy chữa cháy, đề nghị chạy đi.”

“Nhưng nội dung ở trong phòng việc rất kích thích, trước tiên đem nước vẩy lên người hắn, sau đó nhào tới, dùng lý do thay quần áo tiến hành việc tiếp theo, nghĩ như thế nào?”

Tôi ngẩng đầu lên.

Phát hiện ánh mắt bình tĩnh của Thẩm Đình Chu rơi vào màn hình điện thoại di của tôi.

Sau đó chậm rãi ngước mắt, về phía cái ly tôi đang cầm trong tay, khẽ mỉm :

“Em…… Muốn vẩy nước không?”

Trong phòng rơi vào yên tĩnh.

Sau một lúc lâu, tôi đỏ mặt tuyệt vọng trả lời: “Em sẽ không như , yên tâm.”

3

Sau khi từ văn phòng đi ra Thẩm Đình Chu trực tiếp chở tôi về nhà cha mẹ ăn cơm.

Cha mẹ tôi biết hắn về nước cho hắn một bàn đồ ăn ngon.

Trên đường, tôi ngồi ở ghế phụ của Thẩm Đình Chu, quê không thiết sống.

Biên tập an ủi tôi trên điện thoại di :

“Cô yên tâm, người ta là giáo sư có chuyên môn, sao có thể xem mấy cái truyện này của chúng ta?”

Tôi len lén liếc Thẩm Đình Chu một cái, trái tim đột nhiên đập loạn không ngừng.

Giờ phút này hắn đang chằm chằm dòng xe trên đường, ngón tay cái cái không gõ vào tay lái.

Ánh đèn neon rực rỡ chiếu lên khuôn mặt của hắn lấp lánh vô cùng.

Không khí đột nhiên có chút khô nóng.

“Anh ấy có thể coi tôi là tên biến thái.”

“Chẳng lẽ không phải sao?”

Biên tập lúc này gửi ảnh chụp màn hình, là lần trước tôi tự mình vẽ minh họa cho quyển tiểu thuyết này.

Phối văn: “Giáo sư Thẩm giặt ga giường hằng ngày.”

Bình luận đầu tiên chính là: “Đại giáo sư giặt ga giường cũng không phải lỗi của …… Dù sao người ta tự nguyện mà.”

“Trên lầu giải thích.”

“Trẻ con qua một bên chơi đi.”

Tôi đăng nhập vào trang web cập nhật một thái.

“Gần đây tạm thời xin nghỉ, giờ chính chủ đã quay trở lại, mong mọi người nương tay.”

Không ngờ người hâm mộ lại nhiệt hơn.

“Yo yo, các chị cố lên cho giáo sư Thẩm xem.”

“Tạo phúc cho nữ chính, chính là tạo phúc cho mọi người.”

“Đến rồi, phía sau có xe. ” Giọng của Thẩm Đình Chu kéo tôi trở về hiện thực.

Tôi cất điện thoại đi giấu đầu hở đuôi: “Em không viết trên xe! Anh nghe nhầm rồi.”

Tôi xong đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Thẩm Đình Chu, đột nhiên tôi ý thức , vừa rồi hắn chính là kính chiếu hậu…

Hắn bất đắc dĩ hỏi: “Cho nên, em rốt cuộc viết những gì?”

“A……”

Tôi đỏ mặt lúc xuống xe cũng không ý đường.

Để tránh xe cộ qua lại Thẩm Đình Chu nắm tay tôi.

Xúc cảm ấm áp nhàn nhạt cùng hương gỗ giống như một hạt sao Hỏa rơi vào lòng bàn tay tôi, lan tràn xuống phía dưới hóa thành sự rung nho nhỏ.

Nhớ tới thành tích vật lý của mình, tôi có chút lo lắng : “Em sẽ học tập thật tốt.”

Thẩm Đình Chu ừ một tiếng không gì.

Tôi sợ hắn không tin tôi giơ tay lên thề:

“Em thật sự sẽ cố gắng học, xin , đừng chuyện thành tích với ba mẹ em.”

Có lẽ là thấy lo lắng trong mắt tôi, Trầm Đình Chu phát ra một tiếng bất đắc dĩ.

“Được, không .”

Tôi bị hắn chằm chằm cả người nhộn nhạo, còn chưa kịp trả lời lại thì tiếng rống tức giận của mẹ tôi đột nhiên từ cửa truyền đến.

“Cố Tiểu Đường!! Con đăng cái gì đấy? Cái gì gọi là trước kia đương không dám cho ba mẹ, bây giờ đương không dám cho chồng’?”

Tôi hóa đá ngay tại chỗ.

Ngẩng đầu đối diện với ánh mắt dò hỏi của Trầm Đình Chu, tôi : “Bạn trai em là ảnh đồng nghiệp đăng trên trang web –”

Nói một nửa, tôi khẩn trương ngậm miệng thiếu chút nữa cắn phải lưỡi.

Đây chính là mấy câu thoại trong tiểu thuyết của Thẩm Đình Chu, mấy từ không nên thấy còn chưa kịp xóa đâu.

Cũng may Thẩm Đình Chu không rành về mấy trang web, hắn lễ phép mà gọi một tiếng “Mẹ”, mẹ tôi liền từ giận chuyển sang vui, kêu hắn mau đi vào.

Trước khi vào nhà, tiếng ôn nhu của Thẩm Đình Chu thấp giọng truyền đến.

“Tối nay về nhà ăn cơm, sẽ không chậm trễ việc em đương chứ?”

「……」

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...