15
Có những chuyện lúc gặp thì chẳng để ý.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, nó khiến tôi thấy nhói lòng.
Tôi từ từ gõ:
“Tài khoản tôi mua có kết nối nhân với một ID tên là ‘Ta là cún của vợ.'”
“Vậy trước đây và ấy có đang qua mạng không?”
Người bán ngập ngừng:
“Ờ… có thể tính, cũng có thể không tính.”
Tôi gửi một dấu hỏi:
“Không thành thật trả lời, tôi trừ tiền.”
Người bán hoảng hốt:
“Đừng trừ tiền mà! Để tôi kể cho nghe đầu đuôi câu chuyện.
“Tôi lướt thái trên mạng thì thấy một bức ảnh của một đẹp ở cùng thành phố, trông rất thu hút, nên dùng ảnh đại diện.
“Có một lần chơi đấu thường, tôi gặp ấy. Sau trận, ấy hỏi ảnh đại diện có phải tôi không.
“Tôi qua trang cá nhân của ấy, thấy có bao nhiêu là danh hiệu cấp quốc gia. Nghĩ rằng ấy có thể gánh tôi leo rank sau này, nên tôi dối rằng đó là ảnh của tôi, rồi hỏi ấy có muốn qua mạng không. Không ngờ ấy đồng ý ngay lập tức.
“Hôm đó chúng tôi kết nối nhân, ấy đổi ID thành ‘Ta là cún của vợ.’
“Bạn biết không, ấy nhắn tin 24/7, liên tục gọi tôi là ‘bảo bối,’ tôi sợ gần chết. Tôi nghĩ ấy có vấn đề về tâm lý, nên không dám vào game nữa và quyết định bán tài khoản cho .
“Thật ra tôi và ấy chỉ qua mạng đúng một ngày, mà tôi có cả lịch sử chat, chủ yếu là ấy nhắn còn tôi không dám trả lời! Đây không thể tính là đương , đúng không?”
Không rõ vì sao.
Biết rằng chủ tài khoản cũ và qua mạng không thực sự nhau, tôi thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.
Nhưng trái tim vẫn chưa hoàn toàn buông lỏng, tôi tiếp tục hỏi:
“Tấm ảnh cùng thành phố đó, có thể gửi tôi xem không?”
Người bán gửi tới một bức ảnh.
Tôi phóng to lên , và chết lặng tại chỗ.
Ánh nắng rực rỡ, trong ảnh tựa vào lan can thuyền, nhẹ với ống kính.
Phía sau là cảnh hoàng hôn tráng lệ và mặt hồ êm ả.
Cảnh đẹp chẳng khác nào một bức tranh.
Và đó—
Là tôi.
16
Bức ảnh này chụp khi tôi bị cùng phòng kéo đi tham gia hoạt của câu lạc bộ nhiếp ảnh.
Sau đó, tôi còn đăng nó lên mạng.
Không ngờ chỉ sau một đêm lại nổi tiếng, thu về hàng chục nghìn lượt thích.
Việc người bán thấy bức ảnh trên kênh cùng thành phố cũng không phải chuyện gì quá kỳ lạ.
Tôi nằm trên giường, đầu óc hoàn toàn hỗn loạn.
Vậy nên, qua mạng thích tôi là vì thấy bức ảnh đó sao?
Là tiếng sét ái , hay ấy thực sự quen biết tôi trong ảnh?
Tôi suy nghĩ rất lâu, vẫn không thể hiểu .
Tôi thất thần lên trần nhà.
Lạ thật, tại sao tôi lại phiền lòng đến ?
Rất để ý cảm của ấy, rất để ý cách ấy nhận về tôi.
Trước đây rõ ràng tôi không như , tôi chỉ quan tâm đến những khoản chuyển tiền thôi mà.
Tôi giật mình với suy nghĩ vừa lóe lên.
Hóa ra tôi đã từng đem qua mạng ra so sánh với tiền bạc.
Hơn nữa, vị trí của hai thứ này còn ngang nhau, không phân cao thấp.
Rõ ràng tôi là kiểu người tiền như mạng sống cơ mà.
Xong đời rồi, chỉ có một khả năng duy nhất.
Tôi tiêu rồi, tôi đã rơi vào lưới mất rồi!
17
Buổi tối, khi đang trò chuyện qua voice với qua mạng.
Tâm trí tôi cứ lơ lửng trên mây.
Rất nhiều câu hỏi muốn hỏi ấy, lại không biết bắt đầu từ đâu.
Đầu óc rối bời không yên.
Trong tai nghe, giọng ấy vang lên nhẹ nhàng:
“Em nghĩ nên mua cái nào thì hơn?”
Tôi giật mình, vội vàng trả lời linh tinh:
“Hả? Anh đúng, mà em thấy mỳ Ý phải trộn với bê tông loại 47 mới ngon.”
Anh ấy bật :
“Là mạng kém nên nghe không rõ à?”
“Anh vừa , sắp đến sinh nhật em rồi, em muốn gì quà, tặng cho.”
Nếu là trước đây, chắc chắn tôi sẽ buột miệng ngay:
Quà không cần, chuyển tiền là rồi.
Nhưng giờ đây, tôi lại có một mong ước khác.
Tôi giả vờ nhẹ nhàng, tỏ ra không mấy quan tâm:
“Em chẳng muốn gì cả, có là đủ rồi.”
Giọng ấy thật dịu dàng:
“Chuyện này không cần phải ước, vì luôn ở bên em mà.”
Im lặng một lúc, ấy mới tiếp tục:
“Bảo bối, chúng ta có thể gặp nhau ngoài đời không?”
“Năm nay, muốn cùng em đón sinh nhật.”
18
Đến ngày sinh nhật.
Tôi ngồi trong ký túc xá, phân vân rất lâu.
Trang phục và trang điểm đúng là một lĩnh vực rộng lớn.
Học mãi, vẫn thấy sâu không thấy đáy.
Sau ba tiếng đồng hồ đấu tranh tư tưởng.
Cuối cùng, tôi cũng hoàn tất lớp trang điểm, mặc một chiếc váy voan màu nhạt lựa chọn kỹ càng, hồi hộp bước ra ngoài.
Sắp gặp qua mạng ngoài đời thực, tim tôi đập nhanh không ngừng…
Đến nơi hẹn, từ xa tôi đã thấy một bóng người.
Thân hình cao ráo, gương mặt vẫn đẹp nổi bật như mọi khi.
Tôi bước tới, khẽ vỗ vai ấy:
“Trùng hợp quá, cũng ở đây đợi ai sao?”
Giang Chiếu Huyền quay đầu lại, trong mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc rõ rệt.
Mặt thoáng ửng hồng:
“Không phải trùng hợp, đang đợi em.”
Tôi ngây người :
“Hả?”
Gương mặt Giang Chiếu Huyền ngày càng đỏ hơn:
“Bảo bối, game ID ‘Ta là cún của vợ.'”
“Bây giờ, em nhận ra chưa?”
Đầu óc tôi trống rỗng.
Cái gì…
Giang Chiếu Huyền chính là qua mạng?
19
Chưa kịp định thần, Giang Chiếu Huyền đã cúi đầu, áy náy :
“Xin lỗi em, bảo bối, vì đã giấu em lâu như .”
“Lúc đầu, ở tiệm Mật Tuyết Băng Thành gặp em, em đeo khẩu trang nên không nhận ra.”
“Phải đến khi em quên trả tiền, mới nhớ ra.”
Anh ấy vuốt nhẹ mái tóc lòa xòa trước trán, vẻ mặt hơi ngượng ngùng:
“Anh rất sợ em sẽ ghét , nên lúc đó không dám thẳng thắn thật.”
“Tha thứ cho một kẻ nhát gan như , không?”
Giây phút này, mọi thứ trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Chiếc Ferrari trong ngày mưa, bữa sáng giữa giờ học…
Tất cả không phải là ngẫu nhiên.
Những điều may mắn tôi từng cảm thấy biết ơn bấy lâu, hóa ra đều là những món quà thầm lặng dành cho tôi.
Hai má tôi nóng dần lên, sự ngượng ngùng len lỏi trong lòng.
Tôi ngẩng đầu , nở một nụ ngọt ngào:
“Đồ ngốc, em đâu có trách .”
Nhưng rồi lại giả vờ mặt nghiêm, vung nắm tay lên:
“Nhưng có một chuyện, phải giải thích cho em rõ ràng.”
“Tại sao chỉ vì thấy ảnh của em mà đồng ý qua mạng?”
“Thành thật thì khoan hồng, chống đối thì nghiêm trị!”
Bạn thấy sao?