Quay lại chương 1 :
Qua gương chiếu hậu, cố gượng , nụ còn thảm hơn cả khóc:
“Tiểu Thẩm, lâu rồi không gặp.”
Người đồng nghiệp từng ngồi đối diện tôi ngày nào, bây giờ tóc đã bạc trắng, nếp nhăn đầy mặt.
Rõ ràng mới ngoài bốn mươi, mà cứ như đã ngoài bảy mươi.
Tôi chằm chằm vào dòng chữ “Đang nhận chuyến” trên màn hình định vị xe, cẩn trọng hỏi:
“Sao lại chạy xe dịch vụ thế này?”
Anh im lặng rất lâu, rồi cất giọng khàn khàn:
“Đời người mà, lên voi xuống chó là chuyện thường…”
Anh châm thuốc, cái bật lửa rẻ tiền loẹt xoẹt đến lần thứ ba mới cháy.
“Tiền tiêu sạch rồi, vợ bỏ đi, nhà bị đem cầm cho bọn cho vay nặng lãi… Chiếc xe này cũng đi , ngày hai trăm.”
Xe dừng lại trước đèn đỏ, bất ngờ quay đầu tôi:
“Thẩm Khê Ninh, em biết không? Trước kia… tài khoản của có mười tỷ đấy.”
Tôi nghẹn thở.
“Lúc đó tưởng mình đã có cả thế giới trong tay.”
“Xe sang, nhà đẹp, đẹp, địa vị…”
Anh nhăn nhó, lộ ra mấy chiếc răng giả ố vàng:
“Đúng là như một giấc mơ chó má.”
Anh thảm:
“Giờ thì tỉnh mộng, nợ ngập đầu, đến cả nửa cái mạng cũng chẳng còn.”
“Hóa ra số tiền từ trên trời rơi xuống đó… là lấy mạng đổi về.”
“Nếu biết trước… đã chọn 10 tệ mỗi phút rồi…”
Ngay lúc đó, điện thoại tôi hiện lên một thông báo mới:
“Để tiếp tục nhận 10 tệ/phút, hệ thống sẽ trừ thời gian sống của người khác. Bạn có muốn tiếp tục không?”
Tôi vào đôi mắt đã già đi đến đau lòng của người cũ qua gương chiếu hậu, Lặng lẽ nhấn nút: “Không”
10.
Từ sau ngày gặp lại lão Chu, khoản tiền chuyển khoản ngày 14.400 tệ mỗi ngày cũng đột ngột dừng lại.
Con số trên màn hình không còn nhảy nữa, tôi lại thấy nhẹ nhõm chưa từng có.
Tôi đưa ra một quyết định.
Tôi quyên góp hết hơn 20 triệu còn lại trong thẻ.
Và lập kế hoạch chuyển khoản đều đặn hàng tháng từ tài khoản cá nhân để từ thiện.
Tôi chỉ hy vọng có thể rút lui hoàn toàn khỏi quy tắc kỳ quái ấy.
Khoảnh khắc nhấn “Xác nhận chuyển khoản”, giống như cắt đứt một sợi xích vô hình trói buộc bấy lâu.
“Chuyển cố định 100.000 mỗi tháng từ tài khoản cá nhân…” Tôi ghi vào ghi trên điện thoại. “Có lẽ là có thể dứt hẳn khỏi lời nguyền đó rồi nhỉ?”
Thế , đời thường chẳng chiều lòng người.
Công ty bất ngờ đứt gãy dòng tiền.
Khủng hoảng tài chính ập đến không hề báo trước, Đối tác đồng loạt rút vốn, ngân hàng từ chối cho vay, Tiền mặt bốc hơi với tốc độ chóng mặt.
“Nếu tiếp tục như , tháng sau đến lương nhân viên cũng không trả nổi.”
Giám đốc tài chính đưa bản báo cáo cho tôi, bên trên gạch đỏ: “Âm 120 triệu.”
Tôi và Trình Thủ Khiêm nhau, không cần cũng hiểu, lặng lẽ ký vào hợp đồng thế chấp nhà.
Đúng lúc cả hai đang quay cuồng xoay xở giữa khủng hoảng, thì kết quả khám sức khỏe của Như Như cũng có rồi.
Bác sĩ đẩy gọng kính, giọng nặng nề:
“Do đột biến gen, bé mắc một căn bệnh hiếm gặp. Hiện trong nước chưa có thuốc đặc trị…”
Cả người tôi bỗng chốc rũ xuống, như bị rút cạn toàn bộ sức lực.
“Bên Thụy Sĩ có một phương pháp điều trị thử nghiệm, chi phí…”
Bác sĩ ngập ngừng, chưa hết câu thì Trình Thủ Khiêm đã giật lấy hồ sơ:
“Bao nhiêu tiền?!”
“Chi phí ban đầu khoảng 5 triệu. Sau đó mỗi năm điều trị duy trì tốn khoảng 3 triệu.”
Từng đó tiền, bây giờ đi đâu kiếm ra?
Tôi suốt ngày chỉ biết khóc, chạy vạy vay mượn khắp nơi. Điều khiến tôi hối hận nhất, là khoản tiền kia đã bị mình quyên hết.
Hơn 20 triệu đó… đủ để cứu Như Như rồi.
“Con xin lỗi mẹ…”
Trên giường bệnh, Như Như bất ngờ lên tiếng.
Bàn tay bé xíu của con cắm kim truyền, những đường gân xanh tím hằn rõ dưới lớp da mỏng.
“Là vì con… nên ba mẹ không thể đi nữa…”
Câu ấy như một nhát dao đâm thẳng vào tim tôi.
Suốt 5 năm qua,Chúng tôi đã kiếm không biết bao nhiêu tiền, mua nhà ở khu trường điểm đắt nhất, Nhưng lại chẳng thể nhớ nổi lần cuối cùng ăn sáng cùng con là khi nào.
Ngày sinh nhật con, chúng tôi đang ký hợp đồng 50 triệu.
Con sốt 39 độ, chúng tôi còn đang ở nước ngoài khảo sát dự án.
Buổi diễn tốt nghiệp mẫu giáo của con, chúng tôi nhờ bảo mẫu quay video gửi lại…
“Là mẹ có lỗi với con…”
Tôi quỳ xuống bên giường bệnh, úp mặt vào chăn, bờ vai run lên từng hồi dữ dội.
Khi tôi vẫn còn đang chìm trong cảm giác tội lỗi không lối thoát, Trình Thủ Khiêm mắt thâm quầng bước vào phòng.
“Khê Ninh, ra ngoài một lát, có chuyện muốn bàn với em.”
11.
Anh đưa cho tôi một chiếc thẻ.
“Trong này có 5 triệu. Là tiền điều trị đợt đầu của Như Như.”
Tôi chằm chằm vào tấm thẻ, cổ họng nghẹn cứng.
5 triệu.
Không phải 500 nghìn, không phải 1 triệu, mà là… tròn 5 triệu!
Chúng tôi rõ ràng đã đến đường cùng. Nhà đã bán, công ty đem thế chấp, cả đồ trang sức của tôi cũng mang đi cầm cố hết rồi…
Bạn thấy sao?