Buổi tối trở về nhà, trong nhà tối đen như mực.
"Giang Dự?" Tôi mò mẫm tìm công tắc, bỗng chân đá phải thứ gì đó.
"Giang Dự? Sao lại nằm ở đây?"
Anh uống khá nhiều rượu, nằm ngủ ngay trên sàn nhà. Tôi đỡ Giang Dự lên giường, tỉnh táo hơn một chút, xoa xoa trán.
"Chị về rồi à? Để đi hâm lại đồ ăn khuya cho chị, tiện thể tắm một cái, người hôi quá."
"Đợi chút nữa hẵng đi. Đã xảy ra chuyện gì? Trước đây cậu đâu có uống rượu."
Giang Dự muốn ôm tôi, hai cánh tay dừng lại giữa không trung, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi.
"Tần Ngữ, em sẽ không bỏ rơi chứ?"
"Giang Dự, em sẽ không bỏ rơi ."
Không những không bỏ rơi , em còn đang chờ cầu hôn em nữa.
"Nhưng mà... có lỗi với em." Ngón tay tôi khẽ run, như bị điện giật mà rụt tay lại.
"Anh có ý gì, Giang Dự?"
Tôi lại bị cắm sừng rồi hả?
"Không phải! Chị hiểu lầm rồi. Ý là... không thể sinh con với em, tế bào ung thư của ..."
Giang Dự cúi đầu, thì thầm nhỏ nhẹ: "Thật ra... vô dụng lắm, đúng không?"
"Anh thấy rồi, em rất thích Dinh Dinh."
Tôi nửa ngồi xổm trước mặt , nâng mặt lên: "Ai với là em thích Dinh Dinh thì nhất định phải có con?"
"Em đã ba mươi tuổi rồi, bảo em sinh con mà em còn không muốn đây này."
Đôi mắt Giang Dư chớp chớp tôi: "Thật sao?"
"Đương nhiên rồi."
Dù sao trước khi gặp , Giang Dự, em chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn. Hóa ra Giang Dự mãi không cầu hôn tôi là vì lý do này, giờ rõ ra rồi, chắc có thể cầu hôn tôi rồi chứ.
Tôi với ánh mắt đầy mong đợi. Ai ngờ giây tiếp theo, Giang Dự đứng dậy đi thẳng vào bếp.
"Đói rồi đúng không! Ăn khuya đi, bánh gạo phô mai cho em."
Tôi nhặt chiếc dép lên ném thẳng về phía : "Ăn ăn ăn, ăn cái đầu ấy!"
Giang Dự ngẩn người, cúi xuống , rồi lại tôi: "Không phải chứ?"
"Giang Dự!"
…
Dạo này tôi phát hiện Giang Dự rất kỳ lạ. Sau khi tôi không muốn sinh con nữa, ấy thậm chí không đụng vào tôi.
Bình thường công việc bận rộn đến nỗi cả ngày chẳng thấy bóng dáng đâu, đi sớm về khuya, về nhà là ngủ luôn. Những ngày như kéo dài một tháng rưỡi, tôi thực sự không chịu nổi nữa.
"Giang Dự, cậu xuất gia rồi hả?"
Tôi mặc chiếc váy ngủ ren, tức giận . Tôi đã lấy chiến giáp của mình ra rồi, thế mà vẫn quay lưng đi ngủ!!
"Tần Ngữ, việc mệt lắm rồi, ngoan, ngủ đi." Giang Dự quay lưng lại với tôi, kéo chăn kín người, rất nhanh đã thở đều.
Có gì đó không đúng, không đúng chút nào, tôi đi qua đi lại trong phòng khách.
Không nhịn mà gọi điện cho Tiểu Lư.
"Có phải cậu ta có người khác không?"
Tiểu Lư khẳng định tám trăm lần là không thể nào: "Giang tổng không phải kiểu người như đâu, chắc chắn là có lý do khó ."
Được rồi, tôi tạm tin là ấy có lý do khó .
…
Hôm đi team-building của công ty, chúng tôi cắm trại trên đỉnh núi. Mọi người đang uống rượu và chơi trò chơi thì Tiểu Lư bất ngờ bịt miệng, chỉ về phía sau lưng tôi.
Không cần đoán cũng biết là Giang Dự đến, tôi chẳng muốn bày tỏ biểu hiện gì với cả.
Giang Dự cũng không vội, cứ đứng sau lưng tôi mãi, cuối cùng vẫn là Hứa Yến Chân thúc vào tay tôi, tôi mới quay người lại.
"Anh định gì?"
Giang Dự từ sau lưng lấy ra một bó hoa, quỳ một chân xuống tôi. Xung quanh mọi người lập tức ồ lên, chỉ có tôi là vẫn đang giận dỗi.
Tôi muốn xem định giải thích thế nào. Nhận lấy bó hoa, thấy bên trong có một tờ giấy gấp, không khỏi thầm trong lòng. Đứng ngay trước mặt tôi mà còn bày trò cũ kỹ viết thư gì.
Nhưng khi mở ra, tôi suýt rơi cằm.
Báo cáo chẩn đoán triệt sản.
"Có biện pháp là rồi, sao phải chịu đau gì?" Tôi đau lòng , Giang Dự lắc đầu.
"Anh không thể để em mạo hiểm."
"Nhưng mà thật sự rất đau, vốn dĩ hai tuần là hồi phục rồi, cứ bung vết khâu hoài." Giang Dự chu môi, vẻ mặt đầy uất ức: "Tần Ngữ, em có đồng ý lấy không?"
Giang Dự lấy từ túi ra một hộp nhẫn, mở ra trước mặt tôi.
Làm sao mà không đồng ý chứ, tôi đợi ngày này bao lâu rồi!
…
Chưa đợi Giang Dự đưa nhẫn ra, tôi đã tự mình đeo vào.
"Đồng ý! Không nuốt lời. Ngày mai gặp nhau ở Cục Dân chính!"
Giang Dự ngẩn người trong chốc lát, sau đó phản ứng lại, ôm chặt lấy tôi, khóc nức nở.
"Không phải em đã đồng ý rồi sao? Khóc gì nữa chứ?"
Giọng của Giang Dư nghẹn ngào: "Anh cảm thấy ở bên , em chịu thiệt thòi quá."
Tôi vuốt nhẹ tóc : "Không thiệt thòi đâu, mỗi người đều có cách sống riêng của mình. Không có con cũng không sao, chỉ cần chúng ta nhau là đủ rồi."
Lúc này, Tiểu Lư cũng chạy lại góp vui: "Đúng đó, Giangtổng đừng lo. Sau này con của em với Châu Kỳ cũng là con của hai người."
"Đứa nào không hiếu thảo với hai người, em sẽ đánh nó!" Hứa Yến Chân cũng bước tới góp lời.
"Đúng rồi, chẳng phải còn có Dinh Dinh sao?"
...
Tối hôm sau, đến nửa đêm mà Giang Dự vẫn không chịu đi ngủ, cứ nghịch tấm giấy chứng nhận kết hôn mãi.
"Đừng nữa, đã đến tám trăm lần rồi!"
"Đẹp mà."
Đẹp cũng đâu ăn , tôi bước tới ngồi lên đùi , ném tấm giấy chứng nhận kết hôn lên bàn trà.
"Đã kết hôn rồi, giờ gọi một tiếng chị nào?"
"Không gọi."
"Gọi một tiếng đi!"
"Không gọi!"
"Anh..." Tôi giận dỗi vung tay, quay người định bỏ đi.
Giang Dự liền kéo tôi lại, một tay ôm lấy eo, tay kia giữ sau gáy tôi, hai ánh mắt chạm nhau.
"Em là vợ ."
(Hoàn).
Bạn thấy sao?