Tiểu Lư là cánh tay đắc lực luôn ở bên tôi từ khi công ty thành lập. Cô ấy biết rõ, tôi rất dễ bị kích bởi kiểu khích bác.
Hồi công ty mới mở, số lượng streamer còn rất ít, có một người cực kỳ khó chịu. Họ đọc sai nội dung quảng cáo, ghi nhầm giá cả, còn thường xuyên đi trễ về sớm. Nghĩ đến việc công ty mới thành lập còn thiếu nhân lực, dù Tiểu Lư luôn khuyên bảo, tôi vẫn không nỡ sa thải người đó.
Cho đến một ngày, một buổi livestream khiến tôi lỗ mất vài nghìn tệ. Tiểu Lư xông thẳng vào văn phòng, chỉ thẳng vào mũi tôi mà mắng.
"Tôi chưa từng thấy bà chủ nào ngu ngốc như chị! Chị mềm lòng cái gì? Chị định để nhân viên cưỡi lên đầu chị mãi à? Chờ sản đi!" Mắng xong, ấy lại co rụt cổ, sau đó lộ rõ vẻ sợ hãi.
Nhưng chính lời khích bác đó đã khiến tôi nổi giận, ngay lập tức sa thải streamer kia.
Lần này, ấy cũng thành công chọc giận tôi. Tôi gọi điện cho Giang Dự, chuông reo rất lâu mà không ai bắt máy.
Đến khi hoàng hôn buông xuống, chuẩn bị tan , tôi mới phát hiện Giang Dự đã thêm tôi trên WeChat.
"Tôi đang ở dưới tầng công ty ."
Tôi lái xe ra đường, thấy Giang Dự cúi đầu, trông giống một chó nhỏ tội nghiệp ngồi bên lề đường.
Tôi bấm còi: "Lên xe."
Anh ngẩng đầu, mở cửa xe bước vào. Vết bầm trên má còn nghiêm trọng hơn tối qua, lại thêm mấy chỗ mới.
"Tôi bảo cậu về nhà, sao lại đi đánh nhau?"
"Xin lỗi."
…
Tôi tấp xe vào lề, đạp phanh, một tay nắm vô lăng, quay người chằm chằm vào mặt .
"Hiểu rồi chứ?"
Giang Dự gật đầu: "Giá gốc là giả. Thì ra bố tôi luôn lừa dối tôi, ông ấy đúng là một thương gia lòng dạ đen tối."
"Cậu cãi nhau với ông ấy, rồi bị đánh?" Giang Dự lại gật đầu.
Tôi quay xe, lái về nhà.
Một chó nhỏ tội nghiệp, để chị đây sưởi ấm cho cậu nhé~
Vừa mở cửa, Lucy đã chạy ra đón. Nhìn thấy Giang Dự phía sau tôi, nó khựng lại, nghiêng đầu tỏ vẻ thắc mắc.
Lucy là chó Border Collie mà tôi nuôi, rất thông minh.
"Lucy, dỗ dành trai đi, mẹ vào cơm tối."
Tôi cởi áo khoác, rửa tay rồi vào bếp.
Giang Dự bị Lucy chặn ở cửa. Lucy khi thì cọ vào ống quần , khi thì l.i.ế.m tay , thậm chí còn nhảy múa, khiến bật khẽ.
Giang Dự xoa đầu Lucy: "Cô ấy đáng quá!"
Đang luộc rau trong bếp, hơi nước khiến đầu óc tôi bỗng nóng bừng: "Thích không? Nếu cậu dám, cả người lẫn chó đều là của cậu."
Giang Dự sững người rất lâu, bối rối tôi.
Tôi tự vỗ mặt mình, đúng là hồ đồ thật.
"Ăn cơm thôi!" Tôi bưng ra một đĩa rau luộc.
Giang Dự bước tới, mặt đỏ bừng: "Như này có phải nhạt nhẽo quá không?"
Tôi đi vòng qua , một tiếng: "Cậu nghĩ gì thế? Tôi đang với Lucy mà."
Không hiểu sao, tối nay Lucy ăn cơm như sói đói, chắc sợ Giang Dự tranh ăn với nó...
…
Sau bữa ăn, tôi lấy hộp thuốc ra để bôi thuốc cho Giang Dự.
Ban ngày ở công ty, tôi đã điều tra sơ qua về chàng này. Không đến chuyện khác, riêng kinh nghiệm trường đã sạch hơn cả tôi, trắng như tờ giấy.
Tôi cố ý ghé sát lại gần, khi bôi thuốc lên cổ , hơi thở mập mờ phả vào vành tai .
Giang Dự nuốt khan, giọng khàn khàn: "Tần Ngữ, đừng dựa sát vào tôi như ."
Tôi đặt bông tăm xuống, hai tay đặt lên vai : "Gần lắm à?"
Anh quay mặt đi, không dám vào mắt tôi, tai đỏ ửng lên: "Tôi là đàn ông."
Tôi xoay mặt lại, thẳng vào : "Cậu nghĩ tôi mù à?"
…
Đêm đó, tội nghiệp Lucy không hiểu tại sao nó không lên giường ngủ với mẹ nữa, chỉ biết cào cửa rồi kêu rên ầm ĩ bên ngoài.
"Có chuyện gì ? Tần tổng, tối qua chị đi ăn trộm hả?" Tiểu Lư đôi mắt gấu trúc của tôi, miệng há to đến mức có thể nhét vừa một quả trứng.
"Ờ…" Tôi khẽ ho vài tiếng, giọng hơi khàn, tự nhiên đưa tay vuốt tóc.
Tiểu Lư lập tức hiểu ra, cằm như muốn rớt xuống đất: "Trời ơi! Chị thật sự thế à?"
"Nhưng hai người mới quen nhau có hai ngày, chính xác hơn là chưa đến một ngày rưỡi."
"Tần tổng, tôi sai rồi, cái Giang tổng này đúng là một tên cặn bã! Sao ta có thể chứ?" Tiểu Lư mắng một trận, còn kéo cả Châu Kỳ vào mắng chung.
Tôi phải an ủi, vỗ về cảm của ấy, ngược lại còn an ủi chính mình.
"Không sao, không sao, tôi vốn không định kết hôn, coi như giải trí thôi. Hơn nữa, em trai cũng khá mà."
"Đúng , Tần tổng, đàn ông trên đời nhiều như thế, chị nhất định đừng để bị trói buộc bởi một cái cây. Những người giỏi hơn ta đầy ra đó!" Tiểu Lư chân thành nắm lấy tay tôi, sợ tôi nghĩ quẩn.
Tôi lau mồ hôi trên trán, thầm nghĩ trong bụng: Chết cũng không ra sự thật đâu!
…
Thực ra, Giang Dự mới là người bị , ấy hoàn toàn bị ép buộc.
Suốt mấy ngày liền, tôi không nhắn tin cho Giang Dự, còn chương trình khuyến mãi ngày 11/11 thì ngày càng bận rộn, tôi thường xuyên tăng ca đến khuya.
Một tuần sau việc đến 12h30 đêm mới về nhà, vừa ra khỏi thang máy đã thấy Giang Dự ngủ gật trước cửa nhà tôi.
"Giang Dự?" Tôi khẽ lay .
Giang Dự ngẩng đầu, đôi mắt ngái ngủ tôi, giọng khàn đặc: "Cô về rồi à?"**
Tôi mời vào nhà, đứng yên trước cửa không nhúc nhích.
"Sao ?"
Anh mím môi, vẻ mặt đầy ấm ức: "Sao mấy ngày nay không liên lạc với tôi?"
Tôi bật : "Cậu cũng không tìm tôi mà."
"Tôi không tìm vì tôi sợ phiền công việc của chị, tôi biết dạo này bận."
"Nhưng cũng không liên lạc với tôi. Vậy chúng ta là mối quan hệ gì?"
Tôi nhún vai: "Không có mối quan hệ gì cả?"
Giang Dự có vẻ sốt ruột: "Sao lại không? Nếu không có gì, tại sao còn… Tần Ngữ, có phải đang giỡn cảm của tôi không?"
Tôi không nhịn bật : "Em trai à, chúng ta mới quen nhau vài ngày, gì đã có cảm? Hay là cậu thích tôi rồi?"
Giang Dự bước một chân vào nhà, đóng cửa lại: "Đúng , tôi thích chị."
Tôi ngước , chờ xem gì tiếp theo.
"Chị đẹp, có năng lực, biết đánh nhau, lại chính trực và tốt bụng. Tôi không thể thích chị sao?"
Nếu như tối hôm đó tôi hành vì bốc đồng, thì giờ đây tôi đã hoàn toàn tỉnh táo.
"Vậy cậu thì sao? Có gì đáng để tôi thích?"
Xét về kiếm tiền, cậu ta không bằng tôi.
Xét về đánh nhau, chúng tôi bất phân thắng bại.
Chỉ có nhan sắc và tuổi trẻ là nhỉnh hơn một chút.
Giang Dự suy nghĩ hồi lâu, bất ngờ cởi áo.
Dù tối đó tôi đã thấy rồi, lần này vẫn bị cơ bụng 8 múi của cậu ta chói mắt.
Bạn thấy sao?