Giao Dịch Không Thời [...] – Chương 4

Tôi mở tủ lạnh định lấy nước, một cốc sữa đậu nành nóng mới xay đưa đến trước mặt.

"Trời lạnh rồi, đừng uống đồ lạnh nữa."

Ồ, cậu em trai này định dùng chiêu mỹ nam kế à?

Nếu là thế thì tôi càng hứng thú đấy.

Tôi nhận lấy cốc sữa đậu nành, nhấp một ngụm, ngoắc ngón tay với cậu ta.

"Cậu thật sự muốn hợp tác với công ty chúng tôi?"

Giang Dự gật đầu một cái thật mạnh, ánh mắt kiên định.

"Gọi một tiếng 'chị', tôi sẽ ký." Tôi lười biếng dựa vào tủ lạnh, cậu ta với vẻ trêu chọc.

"Không gọi."

"Thật sự không gọi à?"

"Không gọi."

"Không gọi thì tôi không ký nữa đâu."

Mặt Giang Dự đỏ bừng, mắt thường cũng có thể thấy rõ.

"Tôi... dù sao tôi cũng đã thể hiện thành ý của mình rồi. Hơn nữa hôm qua tôi còn giúp giải vây, cứu ... ừm, thân của nữa."

Tôi lại nhấp thêm một ngụm sữa đậu nành, giọng điệu nhàn nhạt: "Thứ nhất, cậu tự đuổi theo tôi, không phải tôi ép cậu."

"Thứ hai, tôi cũng chẳng cần cậu giải vây. Nếu không thì bao năm nay tôi sao mà sống ."

"Còn về thứ ba..."

Tôi cầm cốc sữa đậu nành bằng tay trái, tay phải nhanh chóng tung một cú . Giang Dự phản xạ tự nhiên giơ tay trái lên đỡ, phần dưới lại để lộ sơ hở. Tôi lập tức quét chân khiến cậu ta ngã ngửa ra sau.

Thấy đầu cậu ta sắp chạm đất, tôi nhanh chóng chuyển cốc sữa sang tay phải, dùng tay trái đỡ lấy đầu cậu ấy.

"Hiểu chưa?" Tôi đặt cốc sữa xuống, không để rơi một giọt.

Mặt Giang Dự lúc này khó coi đến mức như sắp khóc. Trong lòng tự mắng mình.

Tần Ngữ, mày đúng là một tư bản ác độc. Chơi đến mức trẻ con khóc thì phải sao đây?

Giang Dự ngồi trên sofa, cúi đầu mãi không chịu ngẩng lên. Tôi không thấy rõ biểu cảm của cậu ấy.

Tôi dứt khoát ngồi xổm trước mặt cậu ta, thò đầu vào trong tầm .

"Khóc rồi? Thật sự khóc rồi à?"

Ôi trời ơi, Tần Ngữ, mày đúng là giỏi thật đấy.

Tôi thu lại nụ trêu ngươi, nghiêm túc điều chỉnh giọng điệu: "Ngồi thẳng dậy, tôi chuyện nghiêm túc đây."

Tôi cầm bảng báo giá lên xem, chỉ vào mục khoai tây chiên.

Giang Dự giương đôi mắt đỏ hoe tôi chăm .

"Một gói khoai tây chiên bán 25 đồng, chi phí bao nhiêu?"

"17."

Tôi gấp bảng báo giá lại, có chút thiếu kiên nhẫn: "Muốn hợp tác thì thật với tôi."

Giang Dự có phần tức giận: "Thật sự là 17, tôi không lừa ."

"Quá tam ba bận, cơ hội cuối cùng."

Giang Dự bị sự tự tin của tôi cho hoang mang, lấy điện thoại ra tra.

"Thật sự là 17!" Cậu ta giơ điện thoại lên cho tôi xem bảng giá thành.

Tôi cậu ta thêm hai giây, sau đó quay lưng khoác áo, đi thẳng ra cửa. Giang Dự vội vàng đuổi theo, tôi đi xuống hầm để xe, dắt chiếc xe máy nhỏ của mình phóng đi thẳng.

Thấy , Giang Dự liền chạy đi lấy xe, bám sát sau tôi không rời. Đến khi tôi về đến trước cửa nhà mình, dừng xe máy, tôi gõ lên cửa sổ xe cậu ấy, chống tay vào cửa sổ.

"Tôi khuyên cậu, về nhà kiểm tra lại đi."

Giang Dự rõ ràng nghe ra ý tứ trong lời của tôi, nhíu mày rồi quay đầu xe, lái về hướng trung tâm thành phố.

"Mười phút nữa gọi điện cho tôi, là công ty có việc gấp." Đứng trước cửa, tôi nhắn một tin WeChat cho Tiểu Lư.

"Hả? Tiểu Giang đâu rồi?"

"Cậu ấy bận, không tới ăn đâu." Tôi cầm đôi đũa, chuẩn bị ăn một bữa no nê.

"Bốp!" Mẹ tôi dùng đũa gõ lên tay tôi.

"Có phải con bắt nạt cậu Tiểu Giang rồi không?"

Tôi điện thoại, mới có tám phút, để con ăn tạm vài miếng không?

"Nhà cậu ấy mở xưởng, thật sự bận rộn mà." Tôi đâu sai, nhà máy chế biến thực phẩm cũng là xưởng mà.

"Mẹ cũng lạ thật, một cái loa cũ là đủ để mẹ bị thu phục?"

Nhắc đến loa, mẹ tôi lại ngẩng cao đầu đầy tự mãn.

Lúc này, bố tôi mới lên tiếng: "Mẹ con ấy, sáng nay ra ngoài khoe khoang cả buổi. Loa của nhóm nhảy quảng trường trước đây cứ bị nhiễu, giờ thì tốt rồi, con rể tặng cái mới, mẹ con không kiêu ngạo mới lạ."

Chưa mấy câu, tôi cũng ăn gần xong, cuộc gọi từ Tiểu Lư cuối cùng cũng tới.

Về đến công ty, tôi ngồi phịch xuống ghế, thở dài một tiếng. Tiểu Lư lén lút vào phòng, ngồi xổm bên cạnh tôi.

"Nghe người phụ trách bên TR, Giang tổng nhỏ, đã đuổi đến tận nhà chị?"

"Hợp tác sao rồi?" Tôi thật.

"Hỏng rồi." Tiểu Lư không tỏ ra ngạc nhiên, thậm chí còn gật gù.

"Đúng thôi, giá bên họ quá cao, nếu thật sự hợp tác, có khi còn mang lại ảnh hưởng xấu cho công ty."

"Ồ, không bênh trai nhỏ của em à?" Tôi ấy đầy ý vị.

Tiểu Lư đ.ấ.m nhẹ lên chân tôi, vẻ mặt đầy bực bội: "Đừng nhắc nữa, ta đúng là một tên đàn ông thẳng đuột, cố chấp một cách đáng sợ!"

Điều này tôi đồng ý.

"Đúng thế, đàn ông có phải ai cũng cố chấp như không."

"Tất cả?" Tiểu Lư tôi đầy nghi hoặc.

...

"Cái gì?" Tiểu Lư bật dậy đầy phấn khích, đầu đụng phải góc bàn, đau đến nhăn nhó.

Tôi vội vàng xoa đầu ấy, lại bị ấy hất tay ra.

"Khoan đã, chị bắt cậu ta gọi chị là 'chị', mà cậu ta không gọi à?"

"Ừ, tôi đã rồi, gọi một tiếng là ký, cậu ta nhất quyết không gọi." Tôi giơ tay lên, vẻ mặt bất lực.

Tiểu Lư nheo mắt, nụ đầy vẻ gian xảo: "Chậc chậc, hoa đào của Tần tổng tới rồi..."

"Ý em là gì?"

Tiểu Lư không đứng nữa, ngồi thẳng lên bàn việc của tôi, đung đưa đôi chân: "Người nhỏ tuổi mà không chịu gọi chị, chứng tỏ tâm tư hơi phức tạp. Chị không hiểu sao?"

Tôi đảo mắt: "Cậu ta mới 24 tuổi, sao để ý đến một bà già gần 30 như tôi? Thích em còn nghe ."

"Em không cần đâu, em chỉ cần Châu Châu của em là đủ rồi." Tiểu Lư huýt sáo, : "Tần tổng, chị thật sự không tính tiến thêm bước nào à?"

"Tiểu Giang tổng em rồi, cậu ấy cao ráo, đẹp trai, chị không định thử với em trai sao?"

Tôi cầm bút chọc vào đùi ấy: "Tôi không hứng thú với em trai! Xuống đi! Không lễ phép gì cả!"

Thấy tôi không lòng, Tiểu Lư liền tung chiêu cuối. Cô ấy tôi từ đầu đến chân, vẻ mặt đầy khó xử.

"Chậc chậc, Tần tổng, 28 năm không có đàn ông, mạng nhện giăng kín rồi nhỉ?"

"Haiz, thật là người khát thì khát chết, người thừa thì thừa chết." Vừa , ấy vừa vén tóc, lộ ra vết đỏ trên cổ.

Tôi thừa nhận, lời của ấy không có sức công kích gì với tôi, vệt đỏ nhạt đó thực sự tôi bị kích thích.

Tôi véo mạnh vào eo ấy.

"Cút ra ngoài!"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...