Giao Dịch Cuối Cùng [...] – Chương 1

Sau khi sản, tôi dắt theo đứa con trong bụng — là con của kẻ thù truyền kiếp — rồi lặng lẽ biến mất.

Cuộc sống sau đó chẳng khác gì trâu ngựa: vừa phải chắt chiu từng đồng nuôi con, vừa bị sếp bóc lột đến kiệt sức.

Cho đến một ngày, lão gia nhà họ Phó vì quá khát cháu bồng mà đăng đàn tuyên bố: “Ai sinh con nối dõi cho nhà họ Phó, tôi cho năm chục triệu!”

Tôi quay sang cục cưng nhà mình — gương mặt sao mà giống bố nó như đúc. “Con trai à, nuôi con năm năm, giờ là lúc con báo đáp mẹ rồi!”

Sau này con bảo tôi, bố nó vẫn đang lùng sục khắp nơi để tìm mẹ.

Tôi vừa đếm tiền vừa dứt khoát phất tay: “Nói với ta là mẹ chết rồi!”

Con khó hiểu hỏi: “Sao phải ạ?”

Tôi khựng lại, ánh mắt con lộ rõ vẻ khó nên lời.

Thật sự không biết nên giải thích thế nào… rằng năm đó là mẹ cưỡng ép bố con trước.

Thế nên ta có khi không phải đang tìm vợ… mà là tìm kẻ thù thì đúng hơn.

1

Sau kỳ thi đại học, trong buổi liên hoan lớp, đã xảy ra không ít chuyện.

Bạn trai vừa mới tỏ thành công với tôi, uống vài ly rượu là bắt đầu phát điên.

Giữa bữa tiệc, hắn vừa hát ca vừa cụng ly uống rượu giao bôi với con bé “trà xanh thậm chí còn hôn nó.

Tôi nhắn tin chia tay xong, vừa ngẩng đầu đã thấy Phó Cẩn Diêu ngồi ở góc phòng. Trông cậu ta cũng chẳng vui vẻ gì.

Khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng ấy vẫn giữ nguyên vẻ dửng dưng, tôi ra — Ngón tay thon dài trắng trẻo đang mân mê ly rượu, trong mắt lấp ló ánh gợn sóng khó đoán.

Có vẻ như cậu ta đang chuẩn bị gì đó.

Đang tự lên dây cót tinh thần.

Đi đi, Phó Cẩn Diêu.

Xông lên giành lại “trà xanh của cậu đi, rồi vì ta mà cãi nhau với cả nhà, từ bỏ Thanh Hoa Bắc Đại, thi vào một trường cao đẳng nào đó cho xứng đôi vừa lứa!

Nghĩ đến đây, suýt chút nữa tôi bật thành tiếng.

Không thể trách tôi ác miệng, từ ngày Phó Cẩn Diêu chuyển tới, tôi mãi mãi là người về nhì.

Dù tôi ôn bài khuya đến mức nào, cuối cùng cậu ta vẫn luôn cao hơn tôi đúng một điểm.

Đúng , luôn luôn hơn tôi đúng một điểm!

Cảm giác như đang nhạo vào mặt tôi .

Mà tên đó còn như cái đuôi dai dẳng không dứt.

Tôi đăng ký thi gì, cậu ta cũng thi cái đó; tôi không đăng ký, cậu ta tuyệt đối không đăng.

Tôi gửi bài cho tạp chí, cậu ta cũng gửi.

Không biết cậu ta dùng cách gì, mà không chỉ đăng sát trang với tôi, lại còn xếp trước tôi một trang!

Hai năm trời bị đè đầu cưỡi cổ, từ lần đầu gặp còn thấy đẹp trai, đến giờ chỉ muốn cho vỡ mặt!

“Bối Bối, cậu lại học thần Phó rồi~ Tớ thấy hai người đó, một là hoa khôi quyến rũ, một là nam thần lạnh lùng, đến với nhau đi cho trọn vẹn giấc mộng thanh xuân~”

Bạn cùng bàn, Lạc Lạc, chọc tôi một cái rồi toe toét.

“Tớ phì! Tớ hận không thể xé xác cậu ta ra ăn thịt, uống máu cho hả giận!”

Tôi vừa dứt lời—

“Không .”

Giọng cậu thiếu niên trong trẻo, lạnh lùng lại khàn khàn quyến rũ.

Không biết từ lúc nào, Phó Cẩn Diêu đã đứng chắn trước mặt tôi, từ trên cao xuống.

Trong tay còn cầm một tấm bài.

? Ý là sao?

Tôi còn chưa kịp hỏi—

Giây tiếp theo, Phó Cẩn Diêu cúi người, nâng mặt tôi lên rồi hôn thẳng xuống.

Cảm giác lạnh lạnh nơi môi, cùng tiếng hét chói tai pha lẫn tiếng hú hét trêu chọc xung quanh, khiến tim tôi đập thình thịch như trống đánh bên tai.

Tôi hoảng hốt đẩy cậu ta ra, không tin nổi đưa tay chạm lên môi mình.

Sau đó, tôi vung tay tát cho một cái.

Đệt nhà , đó là nụ hôn đầu của tôi đấy!

Thế mà lại bị kẻ thù truyền kiếp cướp mất?

Phó Cẩn Diêu dù bị tát cũng chẳng có phản ứng gì, gò má trắng trẻo hằn rõ vết đỏ, cả người trông đáng thương đến lạ.

“Là chơi trò thử thách thôi mà.”

Cậu ta giơ tấm bài lên, giải thích khô khốc.

Không hiểu sao, tôi lại càng tức.

Tôi xé toạc tấm bài, đẩy cậu ta ra rồi bước thẳng ra khỏi phòng.

Trên đường đi, càng nghĩ càng thấy không cam lòng.

Cứ có cảm giác… mình lại thua một ván nữa rồi.

Thế là tôi quay đầu, mua hai chai rượu trắng và một vỉ thuốc cường dương, lại quay về.

Đêm hè hôm đó, sau khi bị Phó Cẩn Diêu cưỡng hôn, tôi cưỡng luôn cậu ta.

2

Quả thực là một trận chiến kiểu… địch một ngàn, tự tổn tám trăm.

Nhiều năm sau nhớ lại, chân tôi vẫn hơi run run.

Hôm đó sau khi xong việc, tôi cứ nghĩ cũng chẳng có gì to tát. Dù Phó Cẩn Diêu có muốn lớn chuyện thì nhà họ Tô chúng tôi cũng chẳng sợ.

Không muốn đối mặt với cậu ta, tôi dứt khoát lên thẳng máy bay bay đến cảng Thành.

Ai ngờ sau đó, nhà tôi sản, bố bị bắt vào tù. Trước khi vào trại, ông ra lệnh tôi phải ở lại cảng Thành, từ đó không còn cơ hội quay về nữa.

Năm năm sau, nghĩa trang chôn tro cốt của mẹ tôi bị thông báo giải toả, tôi mới dắt theo Tiểu Bảo quay về đế đô.

“Con trai à, kỹ nhé, đây là ba con, còn đây là ông nội của con.

Người ta ra giá năm chục triệu, mình không tham, chỉ cần ba triệu thôi. Vì năm đó ba con đã lấy của mẹ một chiếc vòng tay đáng giá chừng đó, bây giờ trả lại coi như sòng phẳng.

Chờ lấy tiền, mình sẽ đưa bà ngoại chuyển sang nghĩa trang tốt hơn, rồi cho mẹ chút vốn sống để không phải trâu ngựa nữa!”

Trời đã tối, trong lùm cây bên cạnh biệt thự xa hoa, tôi cầm bút vạch vạch trên máy tính bảng.

Tiểu Bảo liên tục gật đầu, gương mặt tròn tròn mềm mềm phồng lên, đáng không chịu nổi.

“Mami ơi, sao ba lại lấy chiếc vòng đắt tiền của mẹ?”

Vì tối hôm đó ta không chịu ngoan ngoãn, nên mẹ lấy vòng đó… trói tay ta lại.

Tất nhiên là tôi không thể thật, chỉ khẽ sờ mũi, mặt không đổi sắc đáp:

“Vì ba con là kẻ thù truyền kiếp của mẹ, cái gì của mẹ cũng muốn giành cho bằng .”

Tiểu Bảo ra vẻ nửa hiểu nửa không, gật đầu cái rụp.

“Làm sao để đòi tiền, liên lạc với mẹ bằng cách nào, nếu bị bắt nạt thì phải gì, con nhớ hết chưa?”

“Tiểu Bảo nhớ hết rồi ạ! Mami yên tâm, Tiểu Bảo nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”

Thằng bé vòng tay ôm cổ tôi, cọ cọ đầy thân thiết, sau đó xoay người đeo cặp sách nhỏ lên lưng rồi đi về phía biệt thự.

Nhìn Tiểu Bảo bước vào cánh cổng to lớn ấy, lòng tôi bỗng thấy trống vắng.

Đây là lần đầu tiên thằng bé rời xa tôi.

Nhưng giao cho lão gia nhà họ Phó, tôi cũng yên tâm phần nào.

Ông là học giả danh tiếng, tính lại hòa nhã, chỉ tiếc vài năm trước bị chẩn đoán mắc bệnh di truyền trong gia tộc, chẳng biết còn sống bao lâu, vì càng khát khao có cháu bế.

Chỉ tiếc Phó Cẩn Diêu quá vô dụng, vào đại học bao năm mà không thèm có lấy một , khiến ông cụ sốt ruột đến mức mất ăn mất ngủ.

Chẳng lẽ là do năm xưa tôi “bắt nạt” cậu ta quá tay, nên giờ chuyển sang thích đàn ông rồi?

Tôi còn đang mải suy nghĩ, một chiếc siêu xe vụt qua người, dừng lại trước cổng biệt thự.

Một người phụ nữ xinh đẹp mặc váy đỏ bước xuống xe, mở cửa sau rồi đỡ một người đàn ông ra ngoài.

Hình như ta say rượu, cả người nghiêng ngả dựa hẳn vào người phụ nữ kia.

Dưới ánh trăng nhàn nhạt, tôi rõ khuôn mặt người đó.

Là Phó Cẩn Diêu.

Ngũ quan tuấn, góc cạnh rõ ràng, mày hơi nhíu lại như đang mang tâm sự, khí chất vẫn lạnh lùng như xưa — chỉ là so với thời đi học, giờ đã chín chắn hơn nhiều.

Dù sao cũng không còn là cậu học sinh lạnh nhạt, mà đã trở thành người thừa kế máu lạnh, quyết đoán của nhà họ Phó.

Tôi dựa vào bức tường bên đường, dõi mắt người phụ nữ kia thân mật dìu Phó Cẩn Diêu bước vào biệt thự.

Tch. Có vẻ tin đồn cũng chẳng chính xác cho lắm.

3

Về đến phòng trọ, tôi mở máy tính, bật bản ghi âm từ thiết bị nghe lén gắn trên người Tiểu Bảo.

Đừng hiểu lầm, tôi chỉ là lo con bị bắt nạt thôi.

Trùng hợp sao, câu đầu tiên tôi nghe lại là giọng của Phó Cẩn Diêu — có vẻ ta đã tỉnh rượu.

“Cô ấy đâu?”

Giọng ta vốn đã lạnh, lúc đêm khuya yên tĩnh nghe càng giống tiếng ngọc va nhau, lạnh buốt đến tận xương.

Ngoài ra, giọng ấy còn mang theo chút cố chấp khó tả.

Bộ định tìm tôi báo thù thật à?

Đúng là hận đến tận xương tủy, đến mức thấy đứa con giống mình như đúc còn chẳng hỏi han câu nào, đã vội hỏi “ ấy đâu” rồi.

“Cô xinh đẹp đưa ba về là ai ạ?” Tiểu Bảo tò mò hỏi.

“Đừng lảng sang chuyện khác.” Anh ta lạnh lùng cắt lời.

Một lúc sau, lại bổ sung thêm: “Phải lễ phép với nhỏ.”

“Ồ…” Tiểu Bảo ngoan ngoãn đáp lời, rồi buồn bã bằng giọng non nớt: “Mami mất rồi ạ.”

Lời còn chưa dứt, đã bị phản bác ngay.

“Không thể nào.”

“Mami mơ cho con, bảo ba túm lấy cái vòng tay rất rất đắt của mẹ, nên mẹ không buông bỏ , chết cũng không nhắm mắt, bảo ba trả lại, nếu không mẹ không đầu thai nổi…”

Thật là Tiểu Bảo mồm miệng lanh lợi!

Đúng là con trai cưng của mẹ mà!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...