Tôi mỉm : “Phó Cao Đàm, mẹ giờ đã ly hôn với ba tôi. Về về lý cũng không nên tham gia hôn lễ của tôi, mời rời đi.”
Hắn rơi lệ đầy mặt: “Anh chưa từng coi em là em ! Giang Tâm, đến bây giờ em vẫn chưa hiểu tâm ý sao? Anh nghĩ em bắt nạt Điền Diêu nên mới những chuyện sai lầm như , chưa từng thích ta, hết thảy chỉ để em ghen.”
“Anh xin lỗi em, em, em rất nhiều! Chỉ cần em tha thứ cho , nguyện ý bỏ lại gia sản và tất cả thành tựu hiện tại để ở bên em mãi mãi.”
“Chúng ta sẽ đi đến nơi không ai biết chúng ta, ở bên nhau đến bạc đầu.”
Chu Tấn căng thẳng nắm chặt tay tôi.
Tôi trấn an vỗ tay , mỉm : “Bảo an, xin hãy kéo người điên này ra ngoài, sau đó báo cảnh sát!”
Tôi khinh thường giải thích với Phó Cao Đàm, hoàn toàn phớt lờ hắn.
Cho đến khi sắp bị kéo ra khỏi lễ đường, Phó Cao Đàm gào khóc, lô ra vết thương trên người, lớn tiếng kêu: “Giang Tâm, đã tự trừng mình. Anh biết, biết em từng rất đau, chỉ có mới có thể hiểu em!”
Tôi mở miệng: “Không.”
Trên thế giới này không có quá nhiều người có thể đồng cảm với , sẽ luôn có người như băng tuyết, lựa chọn cứu giúp người trong vũng lầy.
Ví như, sau này tôi mới biết, phong trào vận chấn chỉnh khuôn viên trường ở Trung học năm ấy là do Chu Tấn đề nghị với hiệu trưởng.
Anh sở dĩ , đơn giản chỉ vì sau khi Phó Cao Đàm trở về, ở kí túc cảm thán vài câu: “Hôm nay tôi ở trên tầng thượng gặp một nhỏ bị bạo lực, không thấy rõ mặt trông ấy rất khốn khổ.”
Anh không biết tôi là ai, lại sợ ở vườn trường sẽ có nhiều chuyện như tiếp diễn. Vì trực tiếp giải quyết gốc rễ vấn đề.
Sau đó, sau khi Phó Cao Đàm trở thành trai kế, ở nhà vệ sinh, hắn ta đã uống quá nhiều và cố gắng ép buộc tôi, vẫn là Chu Tấn đứng ra giải vây cho tôi.
Vì bận tâm đến thanh danh của tôi, Chu Tấn không báo cảnh sát như tôi cầu mà là tạo áp lực cho ba tôi và mẹ kế, để bọn họ ép Phó Cao Đàm trọ ở trường.
Anh đem tất thảy nhân tố nguy hiểm ngăn cách bên ngoài, thế cho nên thời khắc Phó Cao Đàm giận dỗi đề ra liên hôn, rốt cuộc có cơ hội mở ra cánh chim, đem tôi bảo hộ trong đó.
Phó Cao Đàm cứu vớt tôi, cho tôi đi tìm hắn.
Mà Chu Tấn cứu vớt tôi, lại chủ đến gặp tôi.
Phó Cao Đàm mất đi sức lực, chật vật quỳ rạp xuống đất, thì thào: “Giang Tâm, cầu xin em, đừng không cần …”
Tôi : “Cút!”
Chu Tấn lạnh lùng ra hiệu cho bảo an và người chủ trì.
Bảo an hiểu ý, kéo Phó Cao Đàm đi. Người chủ trì cũng tiếp tục buổi lễ
“Tiểu thư Giang Tâm, xin hỏi có bằng lòng gả cho Chu Tấn vợ? Mặc kệ khỏe mạnh hay bệnh tật, nghèo hèn hay phú quý, đều nguyện ý vĩnh viễn thương, đi theo, với ấy cho đến suốt cuộc đời?”
Không chần chờ, tôi trả lời: “Tôi nguyện ý!”
Cảm ơn Chu Tấn, tôi hiểu cảm giác , nâng niu, trân trọng.
Chu Tấn nắm chặt tay tôi: “Tôi cũng nguyện ý!”
“Tôi hy vọng tiểu thư Giang Tâm - vợ tôi, có thể trở thành người em mong muốn, học tập xuất sắc, sự nghiệp thành công. Tất nhiên, không thể quên người chồng này thì càng tốt.”
Lời khiến mọi người bật thiện ý.
Tôi hiểu ý Chu Tấn.
Tựa như từng với tôi, đầu tiên, tôi là chính mình; sau đó, tôi mới là vợ ấy.
Tương lai sáng lạng và rực rỡ, cuối cùng tôi đã nghênh đón tân sinh.
Bạn thấy sao?