09.
Làm ra tĩnh lớn như , những vị khách ở ghế lô khác cũng kéo đến xem náo nhiệt.
Tầm mắt Chu Tấn lạnh lẽo đảo qua ba tôi, Phó Cao Đàm, sau đó mới dừng lại trên người tôi: “Tâm Tâm, đừng sợ, sẽ không để người khác bắt nạt em.”
Trước mắt bao người, tôi chầm chậm đi về phía .
Phó Cao Đàm tức giận đến mức té xỉu trên mặt đất.
Ba tôi luống cuống tay chân đỡ hắn, cao giọng mắng tôi: “Giang Tâm, nếu mày dám đi, từ nay về sau tao coi như không có đứa con như mày!”
Không chần chờ, tôi đi tới bên cạnh Chu Tấn, nắm chặt tay .
Anh quay đầu với tôi, băng tuyết hòa tan, vạn vật sinh trưởng: “Tâm Tâm, muốn tặng em một món quà.”
“Là quà đính hôn sao?”
“Không, là món quà chúc em đạt tân sinh.”
Chu Tấn gật đầu, trợ lý bắt đầu bật máy chiếu lên.
Màn hình xuất hiện một đoạn video khiến người phẫn nộ.
Là năm cấp hai, Điền Diêu và một đống nữ sinh vây quanh.
Cô ta chỉ đạo người của mình thi bạo một , lời lẽ thô tục không chịu nổi.
Cũng may, khuôn mặt và thân thể của người bị mã hóa, chỉ còn biểu cảm hung dữ, ghê tởm của Điền Diêu.
Phớt lờ sự bàn tán của mọi người, Chu Tấn ấn nút tạm dừng, chậm rì rì : “Vợ tôi bị tên Điền Diêu này bạo lực khi ấy đang học Trung học. Sau khi điều tra, tôi phát hiện người bị không chỉ có mình vợ tôi.
Năm đó, người bị chỉ mới mười ba, mười bốn tuổi.
Tôi nghĩ một số người có thể đánh bóng mắt chó, thấy rõ cái gọi là sự thật đi?”
Phó Cao Đàm đứng im như pho tượng, hắn chết lặng rất lâu.
Điền Diêu thét chói tai, che mặt chạy ra ngoài.
Người của Chu Tấn bắt lấy ta, tác cứng rắn: “Điền tiểu thư, đã có không ít người bị dưới sự trợ giúp của Chu tổng khởi kiện ngài. Thỉnh ngài đến cục cảnh sát một chuyến!”
Điền Diêu tất nhiên sẽ không ngoan ngoãn phối hợp, ta điên cuồng giãy dụa, miệng không ngừng hét: “Cao Đàm, cứu em! Em không bắt nạt bọn họ, là do bọn họ chọc em không vui trước.”
Ba tôi đứng cạnh cầu xin: “Trẻ con cãi nhau ầm í thì tính là bắt nạt gì chứ? Tiểu Chu, nghe khuyên một câu, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, buông tha con bé đi.”
Chu Tấn liếc tôi, tôi gật đầu.
Vì , vỗ tay: “Chú Giang yên tâm, tôi sẽ không để sót ngài. Nghe , công ty ngài hiện nay có rất nhiều tranh chấp tài chính, như đi, tôi đem chứng cứ đưa ra toàn án để họ giúp ngài giải quyết. Thế nào?”
Ba tôi cũng bị kéo đi, miệng mắng đầy lời thô tục, đáng tiếc không có người để ý.
Trong phòng chỉ còn lại mẹ kế và Phó Cao Đàm.
Mẹ kế đối với tôi tuy không tốt, cũng không tính là xấu. Tôi đối với bà không có cảm hay địch ý.
Chỉ phất tay để bà về nhà.
Về phần Phó Cao Đàm, chỉ nhiều một cái tôi đã cảm thấy vô cùng ghê tởm.
Không nghĩ tới, chúng tôi vừa nhấc chân định rời đi, hắn ta cư nhiên giữ chặt gấu váy tôi.
Viền váy trắng tinh bị hắn túm chặt, nhiễm một màu đỏ tươi, Phó Cao Đàm hộc máu: “Giang Tâm, đừng đi… sai rồi.”
Hắn , hắn sai rồi.
Thật buồn , hóa ra người luôn cao cao tại thượng như hắn cũng có lúc sẽ thừa nhận mình sai.
Chu Tấn che khuất mắt tôi: “Anh nhớ em sợ máu, váy bẩn rồi, không cần quay đầu lại.”
Tôi nắm chặt tay , thật ấm, thật dày rộng, cho tôi thêm dũng khí: “Váy bẩn rồi, đổi bộ khác.”
Tôi kéo lại váy, bỏ lại tiếng gọi của Phó Cao Đàm phía sau.
Dù sao, mọi chuyện đã kết thúc.
10.
Vì chưa đủ tuổi kết hôn theo luật định, không thể tổ chức đám cưới lớn nên dưới cầu của tôi, chúng tôi quyết định tổ chức một buổi hôn lễ nhỏ, chỉ mời bè tham gia.
Chu Tấn vô cùng phiền muộn.
Tôi rộ, hôn một ngụm, hứa hẹn sau khi tốt nghiệp Đại học sẽ bồi thường thật tốt cho .
Anh nở nụ , ôm chặt lấy tôi.
Hôm đó, chúng tôi đứng trên sân khấu, trao nhẫn cho nhau.
Không nghĩ tới, Phó Cao Đàm đột nhiên xông tới quấy rầy buổi lễ.
“Giang Tâm, xin em đừng gả cho hắn.”
Thanh âm hắn hèn mọn đến cực điểm, như tôi năm đó khẩn cầu hắn đừng tới gần tôi.
Xung quanh, mọi người ồ lên, có người biết chuyện đã chủ giúp tôi đuổi người: “Tâm Tâm, đừng cho người như thế bẩn lễ kết hôn của cậu, mau đuổi hắn đi!”
Bạn thấy sao?